Ta gục n.g.ự.c , khuôn mặt ướt đẫm, bật nức nở.
"Sư phụ… sư phụ…"
Sư phụ ơi, rơi biển nghiệp, chẳng thể siêu thoát.
Ta cũng sa hố sâu dục vọng, chẳng thể dứt .
Xem nhân quả báo ứng nơi trần thế , lượt truy đến.
Từ Lạc Ninh – kẻ tàn sát cả sư môn, đến Từ Trĩ – kẻ mưu hại hoàng tự, đến Lý Thừa Đức – kẻ g.i.ế.c , đến Từ Chẩn – kẻ g.i.ế.c con.
Phàm là kẻ từng gieo sát nghiệp lên vô tội, đều thoát khỏi báo ứng.
Giờ đây, sợi xích sắt thấm đẫm m.á.u cố nhân , mang theo mùi m.á.u tanh nồng nặc, cuối cùng cũng đuổi tới lưng , gần trong gang tấc, chỉ cách một ý niệm.
Ta cũng thể trốn thoát.
Điều duy nhất thể , là chặt đứt sợi xích đó ngay .
Vì , sư phụ, bất kể c.h.ế.t trong tay ai, bất kể c.h.ế.t như thế nào, cũng cầu xin đừng báo thù.
Chương 34: Báo Ứng – Ân đoạn nghĩa tuyệt, lời đ.â.m thấu tim
Ta trở về thì phát hiện Chẩm Nguy rời , chỉ để một tờ giấy.
Hắn , vết thương đang lên da non, trông , nên đợi lành mới đến gặp .
Ta tờ giấy, bật thành tiếng.
Chớp mắt đến đêm giao thừa.
Trong cung mở một bữa tiệc đoàn viên long trọng, là tiệc của bốn trong nhà gồm Thái hậu, Hoàng đế, Quý phi và Thái tử cùng ăn tối.
Vô cung nhân hầu hạ bên cạnh, còn họa sư vẽ cảnh.
Giữa chừng thì xảy chuyện.
Khi và Chẩm Nguy đến nơi thì thấy ly chén bàn đổ hết, rượu vẫn đang nhỏ xuống đất, đất vỡ đầy mảnh sứ bát đĩa.
Tiêu quý phi và Thái tử Thừa Ân còn đang , Lan Tiêu gì, Lý Thừa Ân thì ngơ ngác.
Phùng Thông cung nữ đỡ dậy, sắc mặt khó coi, cổ tay lộ rõ dấu vết đỏ rực.
Thì là đang ăn uống yên lành, Hoàng đế bỗng như đổi thành khác, đột nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y Phùng thái hậu, trợn trừng mắt lên bà, hồi lâu vẫn buông.
Chẩm Nguy xong, sắc mặt tối sầm.
Ta đến đỡ Lý Tuyên, nhẹ nhàng : "Bệ hạ lẽ uống say ."
Chẩm Nguy định theo , đầu bảo: "Ngươi dừng ."
Chẩm Nguy lập tức dừng chân.
Sư phụ gì nghiêm trọng, chỉ là thời gian dời hồn còn ngắn, áp chế Lý Tuyên.
Thêm đó, đêm nay uống rượu mạnh, Lý Tuyên thấy Phùng Thông ở bên cạnh, cho nên mới bộc phát mà xông .
"Vị hoàng đế hình như để tâm đến Phùng Thông?"
Hắn dường như đang hồi tưởng cảm giác kỳ lạ khi đoạt xác.
" , là của , kịp rõ cho chuyện , thể mộng xem thử. Lần gặp Phùng Thông, đừng lơ là cảnh giác."
Sư phụ xuống, vẻ mặt kinh ngạc.
"Chẳng lẽ… là vì c.h.ế.t quá lâu ? Chẳng bà là mẫu ?"
Ta im lặng.
Khi ngoài, đang đợi .
"Hoàng thượng , nghỉ ngơi ."
Tiêu quý phi liền đưa Thái tử Thừa Ân về nghỉ ngơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-mong-su/chuong-79-bao-ung-an-doan-nghia-tuyet-loi-dam-thau-tim.html.]
Ta và Chẩm Nguy chuẩn rời , Phùng Thông lệnh cho thị vệ cầm đao chắn đường.
"Quốc sư, xin dừng bước."
Chẩm Nguy bước lên nửa bước, chắn mặt , bà đầy cảnh giác.
Ta đối mặt với Phùng Thông.
"Thái hậu, ý là gì?"
Bà nhẹ giọng : "Bản cung đối với Quốc sư luôn là thành tâm đối đãi, nhưng Quốc sư giấu giếm hết đến khác, chỉ một, hai chuyện."
"Khương Tiễn thể sống đời, chính là nhờ che giấu bí mật."
Ta chân thành.
"Hơn nữa, kẻ càng giỏi che giấu bí mật, thì bí mật càng ngừng kéo đến bên ."
Phùng Thông cũng .
"Ta cách để moi bí mật của Quốc sư."
Bà khẽ liếc mắt hiệu cho thuộc hạ, lập tức vài cầm binh khí đè chặt Chẩm Nguy xuống đất, gối quỳ rầm một tiếng, vang lên tiếng xương rạn nứt nhẹ.
Hắn kêu lấy một tiếng, chỉ ngẩng đầu căm hận Phùng Thông.
"Bà là đồ đàn bà độc ác, g.i.ế.c ! Sư phụ sẽ báo thù cho !"
Phùng Thông cúi đầu : "Yên tâm, nàng sẽ để ngươi c.h.ế.t ."
Nói xong bà sang , từng chữ từng lời:
"Bí mật đầu tiên, ngươi gì Tuyên nhi?"
Tim đập mạnh, giọng run rẩy: "Bà gì cơ?"
Chẩm Nguy xong, trong khoảnh khắc ngay cả giãy giụa cũng ngừng, ngẩng đầu cảnh giác Phùng Thông.
"Bà…"
Phùng Thông quan sát , nghi hoặc: "Bản cung hỏi ngươi, hoàng thượng rốt cuộc ?"
Tâm trí chợt trở về thực tại.
Chẩm Nguy chậm rãi cúi đầu, khẽ lạnh một tiếng.
Thì bà là Lý Tuyên, và Chẩm Nguy nhầm cùng lúc.
"Thái hậu, đêm nay Hoàng thượng chỉ là uống say thôi."
Phùng Thông khẽ vung tay, lập tức dùng chuôi kiếm đánh mạnh lưng của Chẩm Nguy, khiến phun một ngụm máu.
Sắc mặt tái nhợt trong nháy mắt, vội vàng đẩy ngã mấy , ôm lòng.
"Thái hậu, gần đây mới thương nặng, mới khỏi hẳn!"
Phùng Thông cao chúng .
Chẩm Nguy ngẩng cổ lên, ánh mắt rối loạn Phùng Thông, khóe môi cong lên nụ chế giễu, m.á.u tươi tràn ngoài.
"Sư phụ, đừng nữa, mau bảo bà g.i.ế.c ... g.i.ế.c , sẽ chẳng còn ai uy h.i.ế.p nàng nữa."
Phùng Thông vốn ưa gì Chẩm Nguy, lúc , sắc mặt càng thêm khó coi.
"Giết ngươi thì . nếu cho rạch nát khuôn mặt ngươi, sư phụ ngươi chắc chắn sẽ chẳng nỡ tay ."
Chẩm Nguy trừng mắt bà , mím môi thật chặt, nước mắt rưng rưng.
Ngay lập tức mang d.a.o găm tiến gần mặt .
Chẩm Nguy lạnh lùng mũi d.a.o sáng loáng, hề tránh né, dường như đang chờ đợi một sự giải thoát.
Hồng Trần Vô Định
Phùng Thông : "Bí mật thứ hai, hiện giờ Nhan Huyền đang ở ?"
Chẩm Nguy đến cái tên , khóe môi càng lạnh lẽo, nụ giễu cợt càng sâu.