KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 106
Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:39:09
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày hôm Trần Ngộ chơi với bạn trai . Cô ngủ mê man cả ngày, đó còn bố kéo sang nhà họ hàng ăn cơm trong trạng thái tiều tụy uể oải.
Người họ hàng hỏi cô thi thế nào, .
“Ổn.” Mẹ Trần kiêu ngạo : “A Ngộ nhận giấy báo trúng tuyển của Học Viện Mỹ Thuật nhất cả nước. Bài thi chuyên ngành qua thì bài thi văn hóa thành vấn đề.”
“Cho dù lùi 1 vạn bước, coi như bài thi văn hóa vấn đề ngoài ý thì con bé vẫn đỗ kỳ tuyển sinh tập trung. Năm nay con bé thứ hai quốc thì các trường trong tỉnh chẳng đều tùy ý cho con bé lựa chọn .”
Người họ hàng : “Không đầu .”
Mẹ Trần vui, đầu thì , đầu là con rể tương lai của bà, cũng coi như là một nửa con trai , còn đều là của nhà bà .
Nghĩ nên bà : “Đứng đầu là bạn trai của A Ngộ.”
Trên bàn lập tức trở nên yên lặng.
Buổi sáng khi Trần Ngộ về nhà, cô chuyện của và Giang Tùy cho bố . Ngoài miệng bố cô cũng chẳng tỏ vẻ gì, nhưng cô thì đầu óc đơn giản như .
Tuy nhiên, cũng nên cũng chẳng là vấn đề nữa.
Cô cùng Giang Tùy xây dựng một mối quan hệ nghiêm túc, chứ tùy tiện qua và nhanh chóng đổi bạn trai.
–
Em họ vốn đang định giới thiệu em của cho chị họ, gẩy gẩy đũa, xích gần nhỏ giọng hỏi: “Chị, chị học cấp ba thì yêu đương ?”
Trần Ngộ khẽ: “Tốt nghiệp mới quen.”
Em họ bối rối: “ hôm qua chị mới thi xong mà.”
Trần Ngộ nhướng mày: “Tối qua mới xác định quan hệ.”
Em họ: “…”
Mặt mũi em đầy vẻ đờ đẫn, tốc độ thế ?
Nụ bên khóe môi Trần Ngộ càng sâu hơn, đương nhiên nhanh . Chàng trai trai như , nếu bước thế giới của cô thì thể thả .
–
Cơm nước xong chẳng bao lâu em họ kéo Trần Ngộ phòng : “Chị, em của em thách đấu với bạn trai chị, thi tính nhẩm.”
Trần Ngộ: “???”
Tính nhẩm? Muốn ép c.h.ế.t bạn trai cô ?
Điện thoại di động trong túi Trần Ngộ đúng lúc kêu lên, cô đến cửa sổ để điện thoại.
Giọng uể oải của Giang Tùy truyền tới từ đầu bên điện thoại: “Ăn xong ?’
Trần Ngộ màn đêm bên ngoài cửa sổ chống trộm: “Ừ.”
Giang Tùy thấp giọng : “Vậy còn thể ngoài ?”
Trần Ngộ mím môi: “Không thể.”
“Vậy bây giờ.” Giang Tùy lẩm bẩm: “Bạn trai nhớ .”
Trần Ngộ xoa xoa vành tai nóng bừng: “Buổi sáng mới tách mà.”
“Đã tách cả một ngày , lâu như .” Giang Tùy thở dài: “Đối với là yêu xa .”
Trần Ngộ: “……”
“Chị, là bạn trai của chị ?”
Em họ tiến gần, nhảy tưng tưng hét trong điện thoại: “Này, đằng đó đó! sẽ chấp nhận rể đấy! Nhất định ! Tuyệt đối !”
Giang Tùy bật : “Đệch, ai , em họ ?”
“Cậu cho thằng bé , tên rể nó hai chữ, là đằng đó đó mà là đằng đó.”
Trần Ngộ nhếch môi.
–
Giang Tùy đối với chuyện của cô gái nhà thì nhỏ mọn một cách khác thường, nhưng cũng đến mức tức giận với một thằng nhóc. Mới qua vài ngày, mua cho em họ của cô một bộ mô hình, bảo cô mang tới cho thằng bé.
Cho dù nhận thì cũng vẫn là rể của thằng bé.
khi bộ mô hình gửi tới, em họ cô trực tiếp khuất phục, chấp nhận với em của . Kiếp đành trâu ngựa để bù đắp, còn kiếp nhóc chỉ cần mô hình thôi.
Trần Ngộ kể chuyện cho Giang Tùy: “Một bộ mô hình thể mua chuộc thằng nhóc.”
Giang Tùy đại khái chuyện xảy , mặt tối sầm : “Nếu thằng nhóc đào góc tường của thì một cọng lông của cái mô hình cũng mua nhé.”
Nói xong sang bóp cằm cô gái: “Còn nữa, đến cả học sinh tiểu học mà cũng trêu ghẹo thế hả.”
Trần Ngộ đẩy tay nhưng ôm mặt, kéo đến hôn một cái.
Cô yên tĩnh ngay lập tức.
Giang Tùy hề lùi mà còn lưu luyến cọ cọ lên bờ môi mềm mại của cô, chỉ kém việc cạy mở răng môi cô để đánh chiếm bên trong thôi: “Cậu chơi bowling ?”
Trần Ngộ ngây : “Không .”
“ dạy .” Giang Tùy khẽ l.i.ế.m môi của cô, tiếng thở gấp thỏa mãn mơ hồ từ trong cổ họng bật : “Bọn Tam Tư hẹn , bảo đưa nhà theo, ?”
Trái tim Trần Ngộ đập rộn lên, cô đẩy , hít sâu một để cố gắng trấn an bản : “Vương Nhất Phàm vẫn chơi nổi ?”
Tổn thương tinh thần mà Uông Nguyệt gây cho e là hề nhỏ.
“Có thể.” Giang Tùy l.i.ế.m môi, lười biếng : “Cậu bình thường .”
Trần Ngộ xoa xoa khuôn mặt: “Vậy thôi.”
Giang Tùy kéo tay cô, đặt trong lòng bàn tay mà vuốt ve thẳng cô: “Hôn cái nữa .”
“Không hôn nữa.” Trần Ngộ dứt khoát từ chối.
“Ồ…” Giang Tùy cúi đầu, giọng điệu ấm ức kéo dài: “Không hôn nữa .”
Vậy mà giây tiếp theo ngước đôi mắt lên và : “Vậy thơm má cái .”
Trần Ngộ: “…”
–
Khi đến nơi, Trần Ngộ mang khuôn mặt lạnh lùng phía , Giang Tùy theo , khom , lẩm bẩm trong miệng.
“Được , sai , là lừa , giữ lời, lời đều là nhảm.”
“ hôn thêm mấy , còn là vì ngoan quá .”
“Lúc hôn , trong n.g.ự.c , thở mềm nhẹ như , một trưởng thành thể khỏe mạnh như thể kiềm chế nên mới…”
Đột nhiên Trần Ngộ đầu, Giang Tùy lập tức nữa, còn lui về phía nửa bước.
Toàn bộ cảnh tượng Tạ Tam Tư và Trương Kim Nguyên ngoài mua nước bắt gặp.
“Quá chó .”
Tạ Tam Tư thể nữa nên đành che mặt: “Thật sự là quá chó má mà.”
“Mặc dù Tùy bắt đầu chó từ năm ngoái , cũng chứng kiến ít, nhưng vẫn sốc hình tượng hôm nay.”
Rõ ràng Trương Kim Nguyên cũng kinh hoảng nhẹ, biểu cảm hết sức phức tạp.
Cậu thử đưa một giả thuyết, giả sử bản thể theo đuổi nàng tiên nhỏ Trần Ngộ thì e là cũng chó đến mức như Tùy.
Anh Tùy quả đúng là Tùy.
“Có Tùy đột biến gen ?”
Tạ Tam Tư trợn mắt, hưng phấn như phát hiện một lục địa mới, : “Hay là , kiếp chính là con ch.ó lớn của Trần Ngộ?”
Trương Kim Nguyên như thằng ngốc: “Nói to lên, để cho Tùy nữa.”
Tạ Tam Tư rụt cổ: “ dám.”
Trương Kim Nguyên về cách đó xa, Tùy vẫn đang cúi đầu gì đó, giống như nhận , cũng giống như đang nũng nịu lấy lòng, điều thật hiếm thấy. Cũng chỉ ở mặt Trần Ngộ mới thể xuất hiện tình huống thế thôi, tặc lưỡi: “Có thể chó một cách cam tâm tình nguyện như , còn thể vì cái gì nữa, chỉ thể là vì yêu thôi.”
“Ai yêu đương mà vì yêu chứ?” Tạ Tam Tư đồng ý với cách của : “ thấy nhiều cặp đôi , nhưng cũng từng gặp ai chó như Tùy.”
Trương Kim Nguyên trầm ngâm một lúc: “Vậy thì là yêu nhiều lắm .”
Tạ Tam Tư dừng một lát, cũng phản đối cách , gãi gãi đầu: “Kim Nguyên, xem Trần Ngộ vì Tùy quá chó, quá bám , đến cuối cùng chịu mà chia tay ?”
Trương Kim Nguyên vẻ cao nhân đắc đạo: “Cậu là cá, hiểu niềm vui của cá chứ.”
Tạ Tam Tư tặc lưỡi: “Học sinh giỏi Nguyên cưng, hiểu như , tại nghiệp cấp ba vẫn mối tình đầu thế?”
Trương Kim Nguyên: “……”
“ ? Là tại chắc? Trong những cô gái theo đuổi , ai thể khiến con nai con trong chạy loạn hết, thể gì đây hả? Ngoại trừ chờ đợi còn thể gì nữa chứ?”
Cậu chịu đựng nỗi đau thương khó tả quá lâu , dơ tay chỉ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-106.html.]
“ thích như thế kìa.”
Tạ Tam Tư nắm lấy ngón tay đang chỉ của .
Sắc mặt Trương Kim Nguyên tái nhợt: “Đệch, nó đột nhiên gay thế hả?”
Tạ Tam Tư trợn mắt, gay nhà , thấy Tùy phát hiện chúng , hơn nữa còn lời ư?
Nếu để thấy hướng ngón tay đang chỉ, đây sợ là sẽ c.h.ế.t yểu tại chỗ luôn đấy.
–
Chuyện tình cảm của Tùy nở hoa thì Tạ Tam Tư là cảm động nhất trong đám ba .
Bữa cơm chia tay đêm đó, suýt nữa sự lạnh lẽo của Tùy dọa chết.
Sau đó một màn kinh điển xuất hiện.
điều kịch tính nhất cái , mà là trong phòng riêng lúc đó mấy ai điện thoại di động và tất cả đều đang choáng váng.
Chỉ Vu Kỳ chụp hình ảnh , đó còn tìm đến chỗ Tạ
Tam Tư, rằng điện thoại của Trần Ngộ thể gửi hình ảnh nên giữ hình , cơ hội sẽ gửi cho cô .
Cậu cũng cố ý nhấn mạnh rằng đừng để Tùy .
Lúc đó, Tạ Tam Tư còn hỏi Vu Kỳ, hỏi tâm trạng thế nào khi chụp bức ảnh đó.
Không hóng chuyện, mà thật sự là do tò mò, rộng lượng đến mức nào mới thể việc như .
Vu Kỳ , một câu.
——Dáng vẻ rung động của cô xinh , lưu để cô kỷ niệm thôi, cô xem sẽ vui.
Chỉ thôi.
Cái gì , yêu tình yêu của ?
Tạ Tam Tư xúc động thở dài, cảm thán một hồi, đó ngậm kẹo mút tới, hướng về phía nhân vật nữ chính trong câu chuyện gọi: “Chị dâu.”
Tay Trần Ngộ run lên, quả bóng trơn nhẵn trượt khỏi tay, hảo tránh tất cả những con ki gỗ.
“…….”
Giang Tùy liếc qua.
Tạ Tam Tư vội : “Chị dâu, là của em, dọa chị mất .”
Trần Ngộ cau mày: “Có thể đổi cách xưng hô ?”
Tạ Tam Tư liếc mắt Tùy, thể ?
Giang Tùy uống phần nước trái cây còn mà cô gái uống, răng cắn ống hút mà cô ngậm, dáng vẻ chuyện liên quan đến .
Tạ Tam Tư thấy phản ứng của Tùy là câu trả lời, ngậm que kẹo, dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên: “Chị dâu thích ?”
“ cái , bạn gái của Tùy thì chính là chị dâu của chúng em .”
Trần Ngộ đổi quyết định: “Giang Tùy.”
“Ừm?”
Giang Tùy khịt mũi, bày vẻ mặt vô tội “ gì cả”.
Trần Ngộ im lặng một lát thở dài: “… Bỏ , gì, dạy thêm nữa .”
–
Giang Tùy tay nắm tay dạy cô gái, nhưng tế bào vận động của cô thật sự , dạy cả nửa ngày vẫn ném trúng một con ki nào cả.
Trần Ngộ nản lòng: “Các bước ném của sai mà.”
Giang Tùy dùng ngón cái vuốt ve mu bàn tay cô: “Không sai.”
Trần Ngộ : “Tư thế cũng sai.”
“ .” Giang Tùy gật gật đầu, ngữ khí cũng dám quá nặng nề:
“Không sai.”
“Cách ném giống y như của .”
Trần Ngộ buồn bực: “Vậy tại thể ném một đổ cả mười ki, còn bóng của luôn lăn sang một bên?”
Lần đầu tiên dạy học Giang Tùy đánh trọng thương: “…”
Vấn đề bí bách.
Người bình thường dạy tới mức , cho dù thể đánh đổ bộ ki cũng thể trúng nổi một cái.
Thầy Giang tỏ vẻ bất lực, thể trả lời .
vẫn lời .
“Bowling đơn giản như .” Giang Tùy thấp giọng an ủi: “ chơi nhiều năm mới thể ném như , mới chơi ngày đầu tiên, thế là .”
“Trước hết đừng chơi nữa, nghỉ ngơi ăn gì đó .”
Trần Ngộ cầm một quả bóng lên: “Cậu , luyện tập thêm.”
Giang Tùy nheo mắt, vẫn còn luyện tập nữa ? Đừng mà, nếu còn luyện nữa thì e là lòng tự trọng của cô gái sẽ đánh vỡ tan tành mất.
Anh cúi , chống cằm lên đỉnh đầu cô: “Một ?”
Trần Ngộ ngắn gọn: “Dùng chân.”
“Chân lời , nó chạy theo mất .” Giang Tùy dối mà mặt đỏ, tim cũng đập loạn.
Trần Ngộ: “…….”
–
Tạ Tam Tư các đôi nam thanh nữ tú tụ tập gần đó: “Cho nên, con trai chúng ít nhất một kỹ năng. Nói nhẹ nhàng là để nâng cao sức hút của bản , phong phú chính , còn to lớn hơn là thể giúp chúng tìm một vợ, gia đình hòa thuận thì vạn sự đều hưng thịnh.”
Không ai chú ý đến .
Lời của một kẻ độc thì sức thuyết phục cái quái gì.
Trương Kim Nguyên đá đá ông lớn họ Vương: “Bạn gái cũ của tìm nữa chứ?”
Vương Nhất Phàm vốn đang hưng phấn chơi game, một một s.ú.n.g b.ắ.n quái, khi thấy câu hỏi thì khuôn mặt lập tức trầm xuống: “Cả nhà cô đều chuyển .”
Trương Kim Nguyên bóc một gói mơ ăn: “Quá hoang tưởng về mặt tình cảm, là một quả b.o.m nổ chậm.”
Vương Nhất Phàm lạnh lùng : “Đừng nổ đến chỗ là .”
“Lần quá thê thảm , cơ thể thương đúng là quá may mắn.” Trương Kim Nguyên nhổ hạt mơ : “Tâm thần vấn đề, nếu đ.â.m một d.a.o thì cũng cần tù.”
“Đáng sợ nhất là đánh thuốc mê khiến bất tỉnh, nhốt trong phòng tối.
Đừng nghĩ đó chỉ là chuyện tưởng tượng, mấy kẻ cố chấp cuồng theo dõi thể đấy.”
Ông lớn như Vương Nhất Phàm cũng nhịn rùng : “Đệch, đừng nữa.”
“Uông Nguyệt theo dõi sáu năm , dựa hành vi tự do phóng túng của thì cũng sẽ chú ý tới kiểu con gái yếu đuối như cô , nên cô nhiều cơ hội để tay, nên ơn vì cô g.i.ế.c .”
Trương Kim Nguyên thấy khuôn mặt xanh mét của em nhà , lắc đầu : “Cậu còn dám tiếp nhận sự theo đuổi của con gái nữa thì khả năng sẽ gặp loại mắc bệnh tâm thần đó đấy.”
Vương Nhất Phàm kéo kéo tóc, khuyên tai tai cũng lấp lánh nữa, cả tiều tuỵ nhiều: “Một rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.”
“Độc mười năm hả?” Trương Kim Nguyên hô lên: “Tam Tư, thấy , chứng nhé.”
Tay Tạ Tam Tư ký hiệu ‘ok’: “Ô kê.”
Sau đó còn kêu lên: “Anh Tùy, chị dâu, Nhất Phàm sẽ độc mười năm!”
“…….”
Khuôn mặt Vương Nhất Phàm méo mó, ông đây chỉ đang dùng phép ẩn dụ thôi mà.
–
Mấy Giang Tùy thi đấu kiếm điểm, cuối cùng đổi một món quà nhỏ.
Bọn họ đều nhường cho Trần Ngộ chọn.
Tất cả đều cho rằng cô sẽ chọn một con búp bê.
Con gái mà, chẳng đều thích những con búp bê mềm mại, thể ôm thể bóp, còn đáng yêu nữa.
Kết quả là cô chọn một món đồ trang trí hình con ki.
Giang Tùy vuốt sợi tóc đầu vai cô: “Sao chọn món ?”
Trần Ngộ bình thản : “Cậu thích.”
Giang Tùy ngây , đó đắc ý liếc ba em của .
Ba Trương Kim Nguyên đen mặt. Được , , , chúng vợ nuông chiều , chúng tuyệt đối ghen tị!