KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 107

Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:39:10
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc ăn cơm, mấy bắt đầu quậy phá, Tạ Tam Tư bắt đầu , ai bảo cha già trong mấy đây chứ.

“Chị dâu, Tùy của em bình thường mặc dù thích vờ vịt, nhưng cũng thật sự trâu bò. Trước đây đều quan tâm đến các cô gái, đương nhiên hiện tại cũng quan tâm mà chỉ để ý chị.”

Tạ Tam Tư gãi đầu: “Gì nhỉ, em với chị là, Tùy đầu tiên yêu đương, nếu chỗ nào thì xin chị hãy thông cảm cho .”

Nói xong uống một hết sạch.

Trần Ngộ giật , còn kịp suy nghĩ kỹ xem nên uống cạn thì thấy Vương Nhất Phàm dậy, cô nhanh chóng rút tay đang cầm ly về.

Vương Nhất Phàm coi như là từng trải trong tình yêu, hẳn là sẽ ít kinh nghiệm để chia sẻ, nhưng cũng nhiều lời, thật sự là mặt mũi.

Không lâu đó, mới bịp, bản nhiều bạn gái như nhưng vẫn lừa thê thảm.

Vậy nên Vương Nhất Phàm cũng về lịch sử tình trường của nữa mà chỉ ngắn gọn: “Chị dâu, nếu ngày nào đó Tùy chuyện , khiến chị ấm ức thì chị cứ với chúng em, chúng em sẽ lập tức đòi công bằng cho chị.”

Đề tài đổi, đôi mắt hồ ly thường ngày hôm nay chỉ sự chân thành và trang nghiêm: “ nếu Tùy chuyện mà chỉ là hiểu lầm, chị hãy cho một cơ hội để giải thích.”

Cũng cạn luôn.

Trương Kim Nguyên nhe răng nanh, vẫn rạng rỡ như : “Vậy chị dâu, từ nay về em giao Tùy cho chị nhé.”

Sau đó cũng uống một cạn sạch, rõ đáy ly.

Giang Tùy im lặng vuốt ve miệng ly một lúc bật : “Mẹ nó, mấy đang , ủy thác ?”

“Những lời thể đợi đến lúc và chị dâu các kết hôn ?”

Dạy dỗ xong liền đầu về cô gái vẫn chậm chạp lên tiếng, trong đầu chút hoảng hốt. Không ý cô thế nào khi thể hiện lập trường như , khàn giọng : “Nghe thấy , chăm sóc thật đấy.”

Trần Ngộ còn đang chìm trong cảm xúc ngưỡng mộ Giang Tùy, cũng vui cho thể quen ba em như .

Giang Tùy càng hoảng hốt hơn, cảm giác lan khiến tay chân chút cứng ngắc, nhíu chặt mày: “Vợ ơi, đang gọi đấy.”

Trần Ngộ vô thức đáp : “Ừm.”

Giang Tùy vui vẻ, âm thanh càng trầm hơn: “Sau giao bản cho đấy.”

Mi mắt Trần Ngộ khẽ động: “Ăn cơm của , ít thôi.”

Giang Tùy thổi bên tai cô: “Cậu ngại ?”

Kết quả là đạp một cái.

“Được , đều là nhà cả, đừng ngại.”

Tay trái Giang Tùy ôm eo thon của cô, tay còn nâng ly rượu, uống hết ly đến ly khác.

Trần Ngộ uống cùng Giang Tùy mấy ly về , nhịn kéo áo , nhỏ giọng hỏi: “Cậu uống nhiều gì?”

Mắt Giang Tùy khép hờ, môi mỏng khẽ nhếch: “Vui.”

Anh liếc vẻ mặt vui của cô, nghiêng đầu cọ cọ: “ uống thêm một ly nữa, chỉ một ly nữa thôi.”

“Đợi say , chăm sóc đó.”

Vừa xong thì nửa nghiêng sang.

Thể chất của trai trẻ mạnh mẽ, đè Trần Ngộ nghiêng hẳn về một bên, cô đẩy : “Ngồi đàng hoàng.”

“Không ,” Giang Tùy ôm cô, tiếng thì thầm bật từ cổ họng: “ chỉ như thôi.”

Trần Ngộ đẩy.

Giang Tùy như con gấu lớn cứ quấn lấy cô.

Hai độc đối diện và còn mới thất tình, cả ba đều lật bàn, nó, còn uống nữa ?

Quá đáng, cực kỳ quá đáng!

Tháng Tám, Trần Ngộ và Giang Tùy tới phòng vẽ tranh một chuyến.

Năm ngoái những học sinh nghiệp đậu đại học cũng tới, nhưng tiếc là Trần Ngộ gặp họ, cô phòng vẽ tranh khá muộn.

Trần Ngộ trong siêu thị: “Năm ngoái những đó mua gì ?”

Giang Tùy uể oải đẩy xe hàng: “Hình như là kẹo.”

Trần Ngộ dừng bước: “Đều là kẹo hết ?”

“Ừ.” Giang Tùy gãi lông mày: “Kỳ nghỉ hè chỉ mỗi học sinh tập huấn mà còn một học sinh lớp nữa, đông , mua những cái khác thì tiện, chỉ kẹo là dễ nhất, mỗi một nắm.”

Trần Ngộ suy nghĩ: “Vậy chúng cũng mua kẹo.”

Giang Tùy ý kiến, theo cô tìm kẹo: “Cậu cảm thấy thời gian trôi nhanh ?”

Vào tầm năm ngoái, còn quen cô.

“Có.” Trần Ngộ : “Hôm gọi điện thoại cho Tiểu Kha cũng , cảm giác như chuyện vẽ khối hình học là chuyện mới gần đây.”

Ký ức của Giang Tùy cô khơi : “Nói đến vẽ khối hình học, lúc đầu vẽ… thế nào nhỉ, là lãng phí giấy vẽ.”

Trần Ngộ nhanh chậm đánh trả: “Dù cũng hơn , chẳng vẽ mấy nét bút, ngày nào cũng đeo tai nhạc, trông trẩu.”

“Cậu để tâm đến trai như .” Giang Tùy : “Đã thích từ lâu ?”

Vẻ mặt Trần Ngộ biểu cảm gì: “Không hề.”

“Nói .” Giang Tùy dùng một tay giữ chặt gáy cô, đẩy cô sang một bên:

“Anh trai mua kẹo cho ăn.”

Trần Ngộ bỗng kéo Giang Tùy kệ hàng bên trong.

Giang Tùy cúi đầu cô hốt hoảng: “Hai chúng giống đang yêu đương vụng trộm , là phụ nữ gia đình, còn là tình nhân bao nuôi.”

Trần Ngộ cẩn thận quan sát xung quanh, Giang Tùy cũng học theo cô, ghé bên cái đầu nhỏ đang ló , trêu chọc : “Chồng tới ?”

Trần Ngộ trợn mắt: “Là dì út của .”

Giang Tùy thôi trêu đùa nữa: “Vậy chào hỏi.”

“Đừng .” Trần Ngộ : “Miệng bà là to nhất trong ba chị em của , nếu thấy thì trong hôm nay, họ hàng trong nhà đều sẽ , bộ đấy.”

Giang Tùy cau mày: “Vậy thì càng chào hỏi.”

Chào hỏi thì chắc chắn là chào .

Giang Tùy chỉ đang trêu cô gái thôi, loại chuyện gặp họ hàng thể tùy tiện .

Trần Ngộ cũng sẽ tuyệt đối cho phép bọn họ gặp mặt lúc .

Dì út chỉ đơn giản là lắm mồm, mà bà sẽ dùng cách để thăm dò thông tin cá nhân của Giang Tùy. Thông qua mối quan hệ của để điều tra về sản nghiệp của gia đình , triển vọng tương lai, bất động sản, còn chuyện cô gả thì thể kiếm bao nhiêu tài sản khi kết hôn.

Hậu quả đáng sợ như đấy.

Vì dì út đang ở trong siêu thị nên Trần Ngộ cũng từ bỏ suy nghĩ dạo mà vội vàng cùng Giang Tùy mua kẹo rời .

Mặt trời nóng rực, khó chịu chết.

Trên đường tới phòng vẽ tranh, Trần Ngộ ăn hết hai que kem, còn ăn que thứ ba nhưng Giang Tùy cho.

“Càng ăn thì càng khát.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-107.html.]

Giang Tùy đưa nước cho cô: “Cậu uống cái .”

Trần Ngộ dừng xe uống nước, đó chậm rãi đạp xe về phía , mang theo một đầy mồ hôi đến phòng vẽ tranh: “Cậu lên , ở đây đợi.”

Giang Tùy cong ngón tay gạt mồ hôi chóp mũi cô: “Cậu chắc chứ? Nếu thì cũng .”

“Lão Triệu còn đang chờ học trò đắc ý nhất của đấy.”

Trần Ngộ nghiến răng, đành bò lên.

Năm ngoái, việc leo lên leo xuống cầu thang tốn chút sức nào, nhưng năm nay mới leo bốn tầng cô thở dốc.

Cô dựa lan can thở hổn hển: “Mới một năm mà thể chất của kém như , y như đến tuổi trung niên .”

Giang Tùy nghĩ ngợi nhiều: “Cậu chỉ béo lên thôi.”

Trần Ngộ khựng : “ béo?”

Giang Tùy lúc mới phản ứng , sắc mặt đổi, xong , điều nên . Anh chán nản cau mày, đang định dỗ cô thì thấy cô gái nhỏ cúi đầu bóp eo, giật lẩm bẩm: “Hình như béo lên .”

“…….”

Giang Tùy nghiêng đầu, mím môi nhịn , khi ho khan vài tiếng mới đầu : “So với đợt tập huấn cuối năm ngoái thì béo hơn thôi, thật như bây giờ vặn.”

“Năm ngoái, cổ tay của nhỏ.”

Anh hiệu: “Quá gầy, lúc cầm tay còn sợ sẽ gãy nữa.”

Trần Ngộ lời Giang Tùy , cô lao lên tầng, tự nhủ: “Phải kiềm chế một chút, mười giờ tối ăn nữa, kẹo cũng thể ăn…”

Giang Tùy đau đầu bóp trán, thể hiểu nổi thế giới của con gái.

Triệu Thành Phòng tiễn một vài học sinh, ly còn uống hết thấy thêm hai nữa.

Thầy chuyện xảy ở phòng riêng đêm đó, các học sinh miêu tả vô cùng sống động, như thể đang tái hiện cảnh tượng lúc đó .

Bây giờ hai đứa nhỏ , Triệu Thành Phong nhiều chuyện hỏi, nhưng cuối cùng chỉ với hai rằng, bất kể theo nghề gì thì cũng đừng từ bỏ hội họa.

Hiếm khi hai hạt giống .

Khi Trần Ngộ bước khỏi văn phòng bắt gặp nhóm học sinh cùng khóa năm ngoái, là quen, dáng vẻ phân phát kẹo giống như chia kẹo cưới .

Chỉ thiếu mỗi câu “Chúc các sớm sinh quý tử, trăm năm hòa hợp”.

Trần Ngộ từng phòng vẽ nhỏ, cô chỉ đến phòng vẽ Một, nơi cô lâu nhất.

Vừa bước thấy một loạt tiếng hét.

của phòng vẽ một, cũng từ phòng vẽ khác vì hiếu kỳ đến hóng chuyện.

Tất cả đều là nữ sinh.

Trần Ngộ Giang Tùy đang lười biếng dựa cửa thẳng dậy.

Chân dài của Giang Tùy căng thẳng, cũng thẳng lên.

Ánh mắt của nhóm nữ sinh vẫn hề di chuyển chút nào.

Khóe miệng Trần Ngộ trùng xuống, khuôn mặt vốn lạnh lùng trong trẻo kết thêm một tầng sương giá.

Giang Tùy bước nhanh đến, vén vài sợi tóc ướt đẫm mồ hôi dính cổ cô: “Đi thôi.”

Tiếng la hét càng vang dội hơn.

Có học sinh tập huấn to gan, tính cách cởi mở mạnh dạn hét lên: “Đàn chị, xin dừng bước!”

“Xin hỏi mới thể theo đuổi bạn trai trai như của chị ạ?”

đúng , chúng em cũng một bạn trai như thế.”

“Chị dạy chúng em theo đuổi .”

Đối diện với từng khuôn mặt ngây ngô và hâm mộ, Trần Ngộ còn kịp lên tiếng thì bên tai vang lên tiếng : “Là theo đuổi đàn chị của các cô.”

Trần Ngộ ngây Giang Tùy.

“Đệch.”

Yết hầu Giang Tùy khẽ động, cảm giác khô nóng khó nhịn, nhanh chóng yêu cầu sáu bảy cô gái tạm thời ngoài một chút, vội vàng đóng cửa , chặn những ánh mắt tò mò ở bên ngoài.

Sau đó mặt cô gái, cúi hôn cô, dịu dàng cọ xát một lát mới cúi đầu, khàn giọng cầu xin.

“Mở miệng , để trong.”

Đầu óc Trần Ngộ trống rỗng: “Vậy đừng cắn .”

“Không cắn.” Giang Tùy .

Lần thật sự , cắn cô mà chỉ kéo dài nụ hôn sâu.

Toàn Trần Ngộ nóng bừng mềm nhũn, cô thiếu dưỡng khí nên vững, chỉ thế túm lấy Giang Tùy, hô hấp tràn ngập mùi hương của .

“Sao hôn lâu như …”

Hô hấp đứt quãng, Trần Ngộ thở hổn hển, hai gò má và cần cổ đỏ ửng cả lên.

“Bạn trai lâu một chút thật .”

Giang Tùy chống lên trán cô gái nhỏ, cô động lòng mà hai mắt đỏ bừng ướt át.

“Từ khoảnh khắc thích thì hôn trong phòng vẽ tranh .”

Dừng một chút, bật : “Còn thế nữa.”

Dứt lời lập tức hôn lên cổ cô, cắn một cái để một dấu ấn nho nhỏ.

Vẫn là cắn, chỉ là đổi chỗ mà thôi.

Trần Ngộ cảm thấy Giang Tùy thật chó quá.

Vào ngày báo danh nhập học, Trần Ngộ tự đến thành phố T, cô cho bố cùng mà một tàu, bộ hành trình đều điềm tĩnh và tỉnh táo.

Khi cô thấy bóng dáng quen thuộc ở cổng Học viện Mỹ Thuật, cái gì mà điềm tĩnh, cái gì mà tỉnh táo đều biến mất.

thật Trần Ngộ đoán , sống c.h.ế.t chịu nộp hồ sơ trường nào ở tỉnh.

Hôm nay cũng tới ga tàu tiễn cô.

nghĩ thế nào cũng bằng khi tận mắt thấy nó thật sự đang diễn .

Trần Ngộ hỏi Giang Tuỳ nộp hồ sơ lúc nào, cách nào để thầy Triệu giúp giấu giếm.

Còn nữa, Học viện Mỹ Thuật thi tuyển sinh độc lập hai ngày, mùng 2 và mùng 3, thi ngày nào, bằng cách nào, lén theo cô .

cô chỉ kéo vali hành lý bước từng bước qua đó, dừng cách 3-5 bước chân, ngước lên chăm chú, mắt trừng đến đau nhức mới mở miệng hỏi một câu.

“Cậu tới Học viện Mỹ Thuật gì?”

Giang Tùy cô thật sâu: “Đến cùng bạn gái theo đuổi ước mơ.”

Hốc mắt Trần Ngộ lập tức nóng lên, mở miệng : “Nếu thất bại thì ?”

“Có ở đây, sẽ thất bại.”

Giang Tùy nhếch môi, mỉm giang rộng vòng tay với cô: “Bạn gái, nghệ thuật gia tương lai, bốn năm đại học mong chỉ bảo nhiều hơn.”

Loading...