KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 109
Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:40:55
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trương Kim Nguyên tháo chiếc kính râm chỉ sử dụng mùa hè , vặn nắp chai nước khoáng, ừng ực uống mấy hớp nước lớn: “Anh Tuỳ, tối nay chúng hẹn ăn cơm .”
Giang Tùy nhặt túi tennis lên: “Lần .”
“Lần nữa hả?”
Không đợi Trương Kim Nguyên bùng nổ, Tạ Tam Tư phát nổ : “Cũng bọn em Trần Ngộ.”
Giang Tùy nhét vợt bóng túi, kéo khóa: “Lưu Kha đến đây.”
Tạ Tam Tư suy nghĩ một chút, nhớ dáng dấp cụ thể của . Chỉ nhớ là khi sắp thi nghiệp, lúc họ đang bồn chồn lo lắng thì cô xảy tai nạn xe cộ, nửa đường rút khỏi chương trình tập huấn, cực kỳ đáng tiếc.
“Vậy thì càng , đều là quen.”
Trương Kim Nguyên càng ấn tượng, nhưng cũng , từ ngày lên đại học, rời quê hương đến một vùng đất xa lạ thì mới nước mắt đồng hương là như thế nào.
Cậu vặn nắp chai, toe toét: “ đồng ý.”
“Chắc hai cô gái sắp xếp riêng .”
Giang Tùy cân nhắc của riêng , cầm túi vợt lên, một tay gãi vầng trán bên mái tóc ướt nhẹp: “Để hỏi .”
Tạ Tam Tư và Trương Kim Nguyên liếc , từ trong mắt đối phương đều thể thấy sự phức tạp, hai họ do dự mãi, cổ vũ mới khéo léo mở miệng.
“Anh Tuỳ, giới hạn của .” Tạ Tam Tư gãi đầu: “Có ….… thấp quá
?”
Trương Kim Nguyên khục khặc hai tiếng: “Chắc mất quyền phát biểu luôn , nên lấy ?”
“Giới hạn? Quyền phát biểu? Mẹ nó cái quái gì thế.”
Giang Tùy đeo túi lên lưng, khoác áo khoác thể thao màu đen lên đội mũ lưỡi trai. Anh lấy chìa khoá xe điện từ trong túi móc ngón trỏ lắc lư mấy , : “Hai vị bạn học, Tuỳ của các đang sống thoải mái, cần lo .”
“Mấy đợi điện thoại .”
Nói xong lập tức rời , đang vội về nhà ôm vợ đây.
Tạ Tam Tư tặc lưỡi lắc đầu: “Anh Tùy rơi xuống vực sâu .”
Trương Kim Nguyên đeo kính mắt, đẩy đẩy, ẩn ý : “Trong vực sâu ngôi , mặt trăng, chốn yên vui.”
Tạ Tam Tư nổi hết cả da gà: “Người học đúng là khác biệt.”
Trương Kim Nguyên còn bắt đầu khoác loác thì lập tức giội cho chậu nước lạnh: “Cho nên từ lúc khai giảng đến bây giờ, trai nổi tiếng, học giỏi, là văn hoá, xin hỏi tìm vợ ?”
“......”
Chế giễu ai đấy, nó ai mà chẳng độc .
–
Giang Tùy khỏi câu lạc bộ lập tức gọi điện thoại, bước từng bước lớn: “Vợ, về đây.”
Trần Ngộ kinh ngạc : “Sớm ? Không đánh bóng ?”
“Ừ.” Giang Tùy lẩm bẩm: “Không đánh nổi, nhớ em quá.”
Khuôn mặt Trần Ngộ ửng đỏ: “Buổi tối tụ tập với nhóm Tam Tư ?”
Bước chân của Giang Tùy ngừng , giọng đầy vẻ biếng nhác:
“Nghe em.”
Trần Ngộ với bao nhiêu thì cúp máy: “Không nữa, về .”
Giang Tùy bất lực: “Anh chuyện với em mới bao lâu , trong thành phố gọi điện thoại miễn phí mà, cước điện thoại cũng rẻ chết, tiền cước một tháng của quá gói cước .”
“Không vấn đề .” Trần Ngộ : “Là vì đường mà gọi điện thoại thì an , em yên tâm.”
Giang Tùy bỗng nhiên khựng một lát, trái tim đập loạn một hồi, xương cốt đều trở nên tê dại.
Cô gái cứ luôn tán tỉnh mà bản chẳng .
Nếu tiếp tục như thì thật sự thể trách .
Trần Ngộ nhận thấy đầu dây bên động tĩnh gì, cô lo lắng gọi:
“Này?”
“Ừm, đây.” Giọng của Giang Tùy khàn: “Chờ về nha bảo bối.”
“......”
Bảo bối gì chứ, cách gọi kỳ quái gì .
Trần Ngộ mặt đỏ tới mang tai, cô cúp điện thoại, đợi nhiệt độ mặt giảm xuống mới tới ban công.
Lưu Kha đang co chiếc xích đu, ngửi hương hoa ngắm mặt trời đang ngả về Tây: “A Ngộ, Học viện Mỹ Thuật thế nào, ?”
Hỏi xong cô mới phát hiện đây là đang nhảm.
Học viện Mỹ Thuật thành phố T là cung điện lý tưởng của học sinh Mỹ Thuật cả nước, tuyển sinh từ sáu đến bảy trăm sinh viên mỗi năm.
Đặc biệt là viện tạo hình mà bạn cô đang theo học.
Đó là viện khó nhất ở Học viện Mỹ Thuật, là con át chủ bài, tồn tại như một ngôi đền thần thánh trong các Học viện Mỹ Thuật trong nước, chỉ những giỏi nhất ở tất cả phòng vẽ tranh mới thể bước chân .
Quá ngầu.
“Rất .” Trần Ngộ cho cô bạn một câu trả lời trong dự liệu, đó cho cô một câu trả lời ngoài dự liệu: “ thể học song ngành .”
Lưu Kha cau mày: “Không thể học song ngành ? Vô nhân đạo .”
“Tớ học quốc hoạ và anime, thể học song ngành thì đây. Vậy sang năm tớ tới đây nữa, tớ đổi một cái Học viện Mỹ Thuật khác.”
Trần Ngộ nhếch khóe miệng: “Đổi sang trường nào?”
“Nhìn nghiêm túc kìa, tớ đùa thôi.” Lưu Kha bóp mặt cô: “Nhất định đến đây , đây chính là tình trong mộng của tớ mà.”
Nếu năm ngoái trong nhà xảy chuyện, cô tai nạn thì thể nộp hồ sơ Học viện Mỹ Thuật như bình thường. Ôn chuyên ngành là vấn đề lớn, chỉ lo điểm bài thi văn hóa qua , chung thì cô chắc chắn đến 60% .
Năm nay cô bắt đầu học , các môn văn hóa cũng tự tin hơn nhiều.
Tất cả đều là phận.
Lưu Kha xích đu, bình tĩnh : “Về ngành Hoạt Hình, nếu thể học song ngành thì vẫn thể chọn môn tự chọn mà, tìm hiểu một tí, còn thì tự học.”
Trần Ngộ cũng nghĩ như , trừ việc học sơn dầu cô còn học cả điêu khắc.
Vấn đề cô và Giang Tùy cùng thảo luận chỉ một , mỗi nhắc đến chuyện đều dẫn đến việc cô hôn từ lúc nào , đó...... thì chẳng giải quyết gì.
Chỉ thể đợi đến năm hai .
–
Giang Tùy giống như thường ngày, một ngoài, lúc trở về chắc chắn sẽ mua hoa.
Cơ bản đều là hoa hồng, đủ loại màu sắc.
Lần cũng ngoại lệ.
Giang Tùy mua một bó hoa hồng Champagne, cửa lập tức đặt túi và mũ lên tủ giày, cả bám cô gái nhà .
Trần Ngộ kéo , chật vật đóng cửa : “Đứng đàng hoàng hả?”
“Không thể.” Giang Tùy đặt đầu lên đầu vai cô, vòng tay ôm lấy cô, lắc trái lắc : “Anh mua hoa cho em.”
Trần Ngộ ghét bỏ, đẩy đẩy : “Hoa trong bình vẫn còn đang nở rộ mà mua nữa.”
“Muốn mua cho em.” Giang Tùy nghiêng đầu, chóp mũi cọ lên cần cổ trắng như tuyết của cô, cổ họng phát tiếng thì thầm mật: “Mệt quá.”
Hơi thở nóng ẩm phả , Trần Ngộ vì ngứa nên run: “Mồ hôi cả , hôi c.h.ế.t .”
Giang Tuỳ ôm bả vai gầy của cô lồng n.g.ự.c rộng lớn: “Không hôi, đây là mùi đàn ông.”
Anh thổi đôi tai nóng đỏ của cô: “Là mùi vị của đàn ông của em đấy.”
Cô gái giống như một quả đào chín, mọng nước, tản sức quyến rũ c.h.ế.t , mềm ngọt, vô cùng ngon miệng.
Giang Tùy trợn tròn mắt.
Đây là của mà, cắn một miếng chứ.
Ngay lúc chuẩn cắn xuống thì đẩy , lực đẩy còn hề nhỏ.
Giang Tùy tức giận nhéo khuôn mặt của cô gái, kéo cô về phía : “Em đẩy .”
Còn dám nũng với cô nữa ?! Trần Ngộ quả thật chỉ đạp cho một cái, nhưng cô rút chân : “Tiểu Kha đang ở đây, lát nữa cô thấy thì gì nữa, đừng tựa nữa, dậy .”
Giang Tùy khó chịu cau mày: “Ra gì chứ, còn thể cái gì, và bạn gái hôn trong nhà, gì mà .”
Lý lẽ thẳng thắn hùng hồn, bá đạo ghê gớm.
Ở khúc cua, Lưu Kha thấy cảnh thì chút cay mắt. Tại Giang Tùy vẫn dính chặt như ?
Không khoa học.
Theo lý thuyết thì qua thời gian dài như , còn dính nữa mới là bình
thường.
Dù khi dùng nhựa cây, qua thời gian dài cũng sẽ tự nhiên rụng .
Huống chi là thời đại nào , giữa thế gian phồn hoa còn tồn tại cái dạng , đầy rẫy và những câu chuyện thú vị, quá nhiều sự cám dỗ.
Lưu Kha cay mắt đến khó chịu, nhưng vẫn cảm khái.
Có thể Tạ Tam Tư đúng, qua mấy năm nữa nên chuẩn tiền mừng thật .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-109.html.]
–
Bữa cơm tối vẫn tổ chức ở một nhà hàng bên bờ sông.
Khung cảnh sông nước tuyệt chút mộng mơ.
Trương Kim Nguyên chụp một bức ảnh phong cảnh, nhưng Vương Nhất Phàm vắng mặt giẫm đạp thương tiếc, tuyên bố cũng tới đây.
“Tới con khỉ, cái thằng chỉ nhảm, cách chúng xa lắc xa lơ.”
Tạ Tam Tư đang uống rượu ngắm trăng bên cửa sổ, bỗng một cơn gió lướt qua mặt sóng ập mặt khiến khẽ rùng : “Đệch, thấy lạnh thế nhỉ, cảm giác như sắp Tết đến nơi ?”
“Mới mấy tháng, năm mới con khỉ.”
Giang Tùy tức giận: “Làm màu.”
“He he đây là đúng lúc .” Tạ Tam Tư cầm ly rượu trong tay rời khỏi cửa sổ, với Trần Ngộ đang về phía cửa sổ bên : “Chị dâu, phong cảnh bên ngoài tệ .”
Trần Ngộ khơi lên hứng thú, tới thử.
Giang Tùy khều chân cô : “Tạ Tam Tư da dày thịt béo mà còn lạnh, em còn dám hả?”
Trần Ngô đáp: “Dám chứ.”
Mặt Giang Tùy đen sì, với lấy áo khoác đang vắt ghế đưa cho cô: “Mặc
.”
Giám sát cô mặc áo cẩn thận, kéo khóa kín mít vẫn thấy đủ, còn tự theo cô, che chở cô nhóc nhà .
–
Lưu Kha đang ăn xôi, lơ đãng liếc qua đôi tình nhân bên cửa sổ.
Tạ Tam Tư gần: “Hey, bạn Kha Kha, vẫn độc đúng , thấy và Kim Nguyên thế nào, thì chọn một ?”
“Đều là cả, rõ gốc gác , cũng cần phí thời gian tìm hiểu.”
Biểu cảm của Lưu Kha lập tức trở nên cực kỳ vi diệu.
Tạ Tam Tư chỉ đùa thôi, chỉ đơn thuần nhảm chút nhưng thấy phản ứng khiếp sợ của cô , lập tức trợn tròn mắt: “Đệch, cũng đối tượng ?”
Vừa , khuôn mặt trẻ con lập tức trở nên buồn thảm vì vương quốc độc mất một đồng chí.
Lưu Kha bình tĩnh tự nhiên : “Không .”
“Phét.” Tạ Tam Tư thần bí vuốt vuốt cằm, quả quyết : “Chắc chắn là .”
Lưu Kha tiếp tục bình tĩnh như chuyện liên quan đến : “Không là .”
Tạ Tam Tư kiên định tiếp: “Có chính là .”
Nói xong còn hét to: “Nguyên cưng, cô cũng đối tượng , chỉ còn mỗi chúng thôi, xem đây?”
Âm thanh lớn, khiến Trần Ngộ và Giang Tùy bên cửa sổ cũng sang.
Lưu Kha bốn ánh mắt chằm chằm, trong đó ba ánh mắt cô thể ngơ coi như thấy, nhưng ánh mắt còn thì , cô nuốt miếng xôi trong miệng đối mặt với nó.
Trần Ngộ:???
Lưu Kha: ………
–
Ba đàn ông ngoài dạo, để căn phòng cho hai cô gái.
Trần Ngộ vốn cho rằng khi Tạ Tam Tư ồn ào chỉ là trêu đùa thôi, ngờ từ miệng Tiểu Kha về một , là bạn học cùng trường, lớp 11.
“Tiểu Kha, nghĩ thế nào?”
Lưu Kha vuốt vuốt sợi tóc bên tai, hất ngược đuôi ngựa đang vắt vai lưng: “Còn nhỏ quá, khả năng.”
Trần Ngộ nên nên : “Không cũng mới 12 , cũng là học sinh cấp ba .”
“Không giống .” Lưu Kha lắc đầu: “Tớ là học sinh học .”
Ánh mắt thăm dò của Trần Ngộ vẫn cô , cho nên?
Lưu Kha cầm đôi đũa đen lật đầu cá kho trong đĩa lớn: “Tớ lớn hơn tận hai tuổi.”
“Cái .” Trần Ngộ chớp mắt, “Nhất gái hơn hai nhì trai hơn một.”
Lưu Kha: “…….”
“Năm tớ thi nghiệp , cuối năm đại học, còn thì lên 12. Tớ và , một là sinh viên, một là học sinh cấp ba. Vòng tròn tách , dù hẹn hò thì cũng tan thôi, khả năng.”
Trần Ngộ cảm thấy đây là vấn đề: “Năm nữa chẳng hai đều là sinh viên đại học còn gì.”
Lưu Kha nghẹn lời.
“Tự suy nghĩ kỹ .” Trần Ngộ : “Cá nhân tớ cảm thấy, hơn hai tuổi thể bỏ qua, chủ yếu là tam quan hợp .”
Lưu Kha im lặng lâu, đó kinh hãi thở dài: “Mẹ ơi, A Ngộ, ngờ ngày giảng bài về tình cảm cho tớ đấy.”
Trần Ngộ : “Chẳng tớ từng trải , cũng thể vài câu.”
Lưu Kha uống một ngụm nước trái cây. Người bạn trai khác, tới chuyện yêu đương là tự tin như thế. Nếu cô nghiêm túc học hỏi, e là bạn thể giảng cho cô cả đêm.
Dường như mỗi câu đều đạo lý, khiến cẩn thận suy ngẫm ý nghĩa sâu xa trong đó, cực kỳ đáng tin cậy, thật lợi hại.
Lưu Kha gắp một miếng bong bóng cá đút tận miệng bạn : “A Ngộ, thật hạnh phúc nhé.” Đi cùng Giang Tuỳ thật lâu, tớ phù dâu cho , chứng kiến tất cả thời khắc hạnh phúc mỹ mãn của .
Trần Ngộ há miệng ăn hết, giọng trở nên mơ hồ, mặt còn lộ ý :
“Cậu cũng thế.”
–
Năm nay Học viện Mỹ Thuật tổ chức tiệc mừng năm mới mà mỗi khoa sẽ tự sắp xếp riêng.
Viện tạo hình chiếm một khán phòng ở trung tâm hoạt động, phần diễn tập chương trình mà trực tiếp lên diễn.
Người dẫn chương trình đều là tìm tại chỗ, là một cặp đôi tiếng hò reo đưa sân.
Trai xinh gái , vô cùng chói mắt.
Thực một cặp đôi khác xuất hiện, đó sẽ là cặp đôi mà thể dùng từ chói mắt để hình dung, mà gọi là hấp dẫn mắt .
Hot girl và hot boy, một là thủ khoa môn chuyên ngành năm nay, một là thủ khoa tổng thành tích, thử hỏi bao nhiêu kinh hãi chứ.
Đêm nay thể thấy hai họ sân khấu, đúng là kinh điển.
mà thành công.
Trần Ngộ để ý đến những ánh mắt xung quanh, cô đang trả lời tin nhắn của bố, nhà gửi quần áo mùa đông tới cho cô.
Giang Tùy đang chuyện với Lý Hạo Thần, nhưng ánh mắt hề rời khỏi
cô gái của .
Lý Hạo Thần trông thấy mà thở dài, một là kinh ngạc một , khó bề tưởng tượng, khó mà tin nổi.
Quá dính , chịu nổi mà.
Còn nữa, hai nay còn nổi tiếng là tình cảm trong trường, đến bây giờ vẫn ít chằm chằm.
Giống như bây giờ , ánh mắt tứ phương đều về.
Nam thì nhớ thương nàng tiên, gái thì nghĩ tới trai , tình ý vẫn còn nhiều lắm.
Người mà Lý Hạo Thần bội phục nhất vẫn là Giang Tùy, đối với những cô gái khác đều bày dáng vẻ vô tình, ánh mắt chan chứa tình cảm của họ cũng như thấy. Không chỉ đơn giản là giữ cách mà là , trong mắt chỉ vợ , cũng chỉ mỗi cô.
Cứ thế, danh tiếng của vẫn luôn là cao ngạo với tới, là một nhân vật nổi tiếng.
Có một tan học, Lý Hạo Thần ngang qua hồ nước, vô tình đôi tình nhân nhỏ cãi , nhưng chỉ tiếng con gái mắng con trai, Giang Tùy xem, trai, vẽ , còn chung thủy, thì ? Anh gì, đức hạnh gì chứ? Sao dũng khí mập mờ với cô gái khác ? Không tự soi bãi nước tiểu mà cho rõ ?
Nhìn mà xem, là bạn trai của .
Tấm gương Giang Tuỳ, đối với những trai khác là chuyện tương đối khó.
Mấu chốt là còn hề bốc phét, giỏi giang hàng thật giá thật khiến những kẻ xung quanh thể phản bác nổi.
Lý Hạo Thần thở dài, bắt gặp khuôn mặt lạnh lùng của Giang Tùy, nhịn cảm thấy hổ: “Bình tĩnh, bình tĩnh, ai dám động nàng tiên nhỏ nhà .”
Giang Tùy cau mày tức giận: “Mẹ nó cũng .”
Lý Hạo Thần: “……..”
Một giây thấy sắc mặt của em từ trời đông giá rét thấu xương chuyển sang gió xuân ấm áp thơm mùi hoa đào, cúi đầu dịu dàng hỏi cô gái bên cạnh: “Sao ?’
Sắc mặt Trần Ngộ sốt ruột: “Bố em bưu kiện gửi tới , nhưng em vẫn nhận điện thoại.”
Giang Tùy lấy chiếc điện thoại nóng hổi của cô , siết chặt bàn tay mềm mại:
“Đừng vội, ngày mai kiểm tra giúp em.”
Nếu như là của đây thì sẽ khẩy mất kiên nhẫn, chẳng là quần áo thôi , đáng mấy đồng, thì , cũng chẳng chuyện gì lớn, mua là .
bây giờ dám như , cũng sẽ như .
Thay đổi là do cam tâm tình nguyện chấp nhận.
Giang Tùy ôm cô lòng an ủi: “Được , , đảm bảo sẽ kiểm tra rõ ràng cho em.”
Trần Ngộ hít sâu, “Ừm” một tiếng: “Còn bắt đầu, em vệ sinh một chút.”
Sau đó…….
Lý Hạo Thần hề bất ngờ khi thấy đồng chí Giang Tùy cũng theo.
“……….”