KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-12-13 01:37:36
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Cập nhật lúc: 2024-12-13 01:37:36
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Quả lê vàng bụng Giang Tùy, đó khó chịu. Dạ dày yếu ớt chịu nổi.
Tạ Tam Tư chép miệng, nếu đổi thành thì đừng mới cơm nước xong, ăn canh gà bao lâu ăn trái cây, cho dù là một miếng trái cây, một ngụm canh gà thì cũng sẽ như thế.
Anh Tùy cái khác thì nhưng cơ thể luôn là một. Giang Tùy sofa: “Mấy giờ ?”
Đồng hồ điện tử đang đeo cổ tay, nhưng bản lười xem, mí mắt rủ xuống, dáng vẻ như sofan tàn phá .
“Sáu giờ ba mươi bảy.” Tạ Tam Tư đến gần xem đồng hồ của : “Phải đến phòng vẽ tranh .”
Giang Tùy chống sofa dậy, dày quặn thắt.
“Anh!”
Cánh cửa ‘Kẽo kẹt’ mở , Giang Thu Thu xông , chạy bình bịch nhào ghế sofa: “Anh ? Anh? Anh? Anh?”
Màng nhĩ của Giang Tùy chấn động thêm nữa. Anh kéo cô em gái xem gì tivi mà đầu độc đến não tàn : “Anh em vẫn chết.”
“Nói gì , phì phì phì.”
Giang Thu Thu bò lên đùi trai, tiếp tục cơn nghiện diễn: “Sao mặt vàng như nến ? Có chỗ nào thoải mái ? Anh , khỏe thì , nhất định , tại ? Tại ?”
Tạ Tam Tư ở bên cạnh hổ đến toát mồ hôi, Tùy chiều em gái quá.
Trên thế giới ngoài Thu Thu chắc cũng ai thể ầm ĩ mặt như , còn đánh c.h.ế.t nữa.
Nếu xuất hiện, thì……
Vậy cũng bình thường.
Đàn ông mà, chung quy cũng vợ thôi.
–
Giang Thu Thu vẫn còn lầm bầm, tại mặt vàng như nến ? Tại , tại , tại .
Giang Tùy vô cảm chỉ lên bóng đèn vàng ấm áp đỉnh đầu.
Bạn nhỏ Giang Thu Thu nháy mắt thoát vai, trở về chính : “Con chẳng chút hài hước gì cả.”
Giang Tùy vuốt tóc mái: “Ừ.”
Giang Thu Thu sửng sốt, trai mà gì với cô bé cả, đúng : “Thật sự thoải mái ?”
“Ăn nhiều.” Giang Tùy lên: “Đến phòng vẽ tranh.”
Giang Thu Thu vội vàng : “Đi ngay bây giờ ? Em mặc áo khoác, chờ em một chút.”
Giang Tùy hỏi một câu: “Em đến phòng vẽ tranh gì?”
Giang Thu Thu há hốc miệng: “Không đồng ý ?”
“Hả?” Giang Tùy phủi phủi quần, vuốt phẳng mấy nếp gấp : “Ai đồng ý với em chứ?”
Giang Thu Thu nhảy lên sofa, bất bình : “Anh là nam tử hán đại trượng phu thể mà giữ lời, chuyện chữ tín.”
Giang Tùy véo mũi của cô bé: “Anh của em thể.”
Giang Thu Thu: “……”
Giám đốc Uông qua cung kính hỏi cần đóng gói mấy phần bánh ngọt .
Giang Tùy cần.
Giang Thu Thu thật mạnh xuống sofa, giả vờ hu hu hu. Thấy trai cô bé thèm quan tâm thì đôi mắt to thật sự đỏ lên.
Tạ Tam Tư rút khăn giấy đưa cho bạn nhỏ: “Anh trai em đùa thôi.”
“Anh giận bản hai chúng úp sọt, đang bực tức đấy, nhưng vẫn sẽ cho em .”
Giang Thu Thu nước mắt, nhưng vẫn màu mà nhận khăn giấy lau mắt: “Lúc em dối cứ như thật , thích một đằng một nẻo thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-11.html.]
Tạ Tâm Tư thầm nghĩ, học sinh tiểu học cũng vốn từ ngữ phong phú thật. Cậu thuận miệng : “Thời kỳ mãn kinh đó.”
Gương mặt nhỏ của Giang Thu Thu đầy vẻ hoảng sợ: “Anh trai em mới mười tám mà!”
Tạ Tam Tư trợn tròn mắt, còn cho đến ? –
Lúc sắp đến bảy giờ, Trần Ngộ dạo hiệu sách phòng vẽ tranh. Cô mới cầm lấy túi vải treo bên giá vẽ, sắp xếp vật dụng hằng ngày bên trong, dành gian để bỏ hai túi giấy vẽ thì ngoài cửa chợt vang lên giọng trong trẻo.
Là một đứa trẻ.
Trần Ngộ thèm để ý mà xuống, lấy bữa tối bánh kẹp thịt của cô , cách lớp giấy dầu đẩy bánh lên , cúi xuống cắn một miếng.
Thỉnh thoảng cũng sẽ nhà đến phòng vẽ tranh, chăm chú quan sát hoặc là tò mò.
Là chuyện bình thường.
Mặc kệ đứa bé là nhà của phòng vẽ tranh nào, chỉ cần đừng là phòng vẽ ba là . Nếu cô bé trong bao lâu thì Trần Ngộ sẽ lãng phí bấy lâu thời gian, cách nào bình tĩnh mà vẽ tranh .
Bởi vì Trần Ngộ thích trẻ con, hoà hợp như thế nào, lẽ những đứa trẻ xung quanh mà cô tiếp xúc đều ầm ĩ, cô sẽ thấy khó chịu.
Với ý nghĩ , cánh cửa vặn , cùng với tiếng hô kinh ngạc khe khẽ của cô bạn nhỏ.
Trần Ngộ cau mày.
Bánh kẹp thịt yêu thích trong tay cũng khó mà nuốt nổi.
–
Giang Thu Thu ngẩn ở cửa.
Giang Tùy cầm cổ áo gáy xách cô bé .
Giang Thu Thu đổi vẻ hoạt bát thường ngày, ‘Vèo’ một tiếng chạy trốn lưng , ngại ngùng thăm dò.
Giang Tùy Tạ Tam Tư: Đây là của nhà ai?
Tạ Tam Tư: Gà mái đó.
Cánh cửa đóng , ngăn cách tiếng ồn ào của những đang lục đục về phòng vẽ tranh, khí càng trầm lắng hơn.
Giang Tùy về phía chỗ của , vạt áo kéo , suýt chút nữa thì vấp ngã .
Ngay lúc của cô đầu , Giang Thu Thu dùng khẩu hình miệng còn giới thiệu em mà.
“……”
Giang Tùy kêu Trần Ngộ, chỉ ngón cái của : “Em gái .”
Giang Thu Thu nhân cơ hội , gương mặt tròn ửng đỏ kèm theo nụ trong trẻo đáng yêu, lễ phép chào hỏi: “Chị, chào chị.”
Trần Ngộ lạnh nhạt : “Chào em.”
Giang Thu Thu cuộc sống như một cô công chúa nhỏ, là tất cả ngôi vây quanh cũng quá. Từ đến nay cô bé từng đối xử
lạnh nhạt như . Cô bé chút , vội vàng thì thầm với trai : “Anh, em ghét ?”
Giang Tùy hất tay em gái , vuốt phẳng vạt áo kéo nhăn.
“Người đầu gặp em, đáp lời cũng đáp , còn đòi hỏi gì nữa?” “Không .”
“Cô cũng từng với của em.”
Giang Thu Thu thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút.
Ngược càng tò mò chị gái xinh ở giá vẽ đối diện , thật là gầy. Woa, còn lúm đồng tiền nữa.
Giang Thu Thu phấn khích bảo trai cô bé .
Giang Tùy liếc xéo qua, cô gái rút ghim bàn vẽ, ăn bánh kẹp thịt, lúm đồng tiền bên má lúc ẩn lúc hiện theo động tác nhai nuốt.
Tràn đầy ánh sáng của đèn dây tóc.
Lóa mắt.
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.