KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 110
Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:40:57
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nửa của buổi biểu diễn các giảng viên mới lượt đến.
Các cô gái ở lớp 2 nhảy một điệu nhảy dân tộc, bước xuống khỏi sân khấu thì khí lập tức trở nên im lặng. Đôi tình nhân dẫn chương trình ngại ngùng một hồi, chút bất lực.
Cái , trường học máy chuyên dụng.
Các viện khác đều vô cùng sôi động, viện tạo hình của bọn họ thể bỏ phía .
Các giảng viên vì mặt mũi của viện, trực tiếp thúc giục từ hàng ghế đầu: “Còn lớp nào biểu diễn nữa ?”
“Lớp 6!”
“Lớp 6 chẳng tiết mục nào cả!”
“ đúng đúng, bóc quýt ăn thôi!”
“……..”
Người của lớp 6 im lặng thu dọn vỏ quýt đùi.
Đây là do viện mua từng thùng lớn đặt ở đại sảnh. Họ cướp cả một đống lớn nhét hết túi, nên mới thể ăn hăng say như .
Các giảng viên cứng rắn lệnh: “Một của lớp 6 lên .”
Các lớp khác ồn ào hóng chuyện.
“Lên , lên, lên, lên!”
Lớp 6 những ánh mắt từ nhiều hướng bao vây, nhịn chửi tục với bên cạnh.
“Lớp chúng bao nhiêu chứ, thể coi như chúng tồn tại ?”
“Lớp nào trong viện của chúng nhiều ?”
“Chia sáu lớp gì chứ, dứt khoát gộp thành một lớp, tất cả chung một chỗ bao.”
“Cậu cho rằng một lớp thì chỉ cần một tiết mục thôi ? Mơ , đến lúc đó khi yêu cầu sẽ còn rõ ràng hơn, mười hoặc tám.”
“…….”
Cả khán phòng hò hét ầm ĩ, lớp 6 nhận ‘ánh mắt trìu mến’ từ giáo viên phụ trách, da đầu lập tức căng lên
“Đệch, đây, ai thì lên đừng trốn nữa, nhanh lên trổ tài .”
“ thật sự , trừ vẽ cái gì cũng tệ.”
“Thật trùng hợp, cũng .”
Mọi xung quanh thầm nghĩ, chỉ mỗi mấy trừ vẽ tranh thì cái gì cũng tệ ? Ai mà thế chứ!
Đám lớp 6 còn đang rối loạn thì ai hô lên, giọng lớn cũng nhỏ: “Hết cách , để lớp trưởng gánh .”
Những lời ma lực riêng, dường như tất cả đều ấn nút tạm ngừng, đó hẹn mà cùng đồng thanh hét lên.
“Lớp trưởng, lên .”
“Lên , lên di.”
“Đừng giục đừng giục, lớp trưởng của chúng đây, đợi một chút ——”
“Lớp trưởng! Lớp trưởng!”
Chỉ trong vài giây, chỉ lớp 6 mà các lớp khác cũng hô hào theo, bên trái hô “Lớp trưởng”, bên hô “Lên ”, âm thanh to vang.
Giống như tập luyện .
lớp 6 thấy vui, đó là lớp trưởng của chúng chứ, lớp trưởng của mấy , hô cái gì mà hô.
Lớp khác vẫn kêu gào, càng lúc càng lớn.
Lý Hạo Thần tránh xa Giang Tùy đang sắp nổi điên, trốn tới chỗ mấy em đang đỏ mặt la hét.
“Mấy đang tự tìm đường c.h.ế.t , thật lợi hại.”
“Nhiều tìm đường c.h.ế.t như , đường đến âm phủ bạn đồng hành, đáng sợ.”
“……..”
–
Trần Ngộ lộ chút hoang mang vội vàng nào, nhưng thật trong lòng chửi tục một câu.
Lớp trưởng lúc đầu đột nhiên nghỉ học, hình như trong nhà xảy chuyện gì đó.
Hôm cô cũng chỉ mới nhận chức.
Lúc đó Giang Tùy đầu óc cô chập mạch .
Bây giờ xem, đúng là chập thật.
Thử cái gì mà , nhặt cái vị trí .
Trần Ngộ đau đầu.
Giáo viên phụ trách ném tới một ánh mắt nóng bỏng, lắm, giao cho em .
Trần Ngộ: “……”
Trong khán phòng, âm thanh ồn ào kéo dài ngừng, dẫn chương trình cũng tham gia, ánh mắt b.ắ.n tới.
Trần Ngộ liếc Giang Tùy bên cạnh, đang cắn môi, đang suy nghĩ gì.
“Đệch.”
Giang Tùy tái mặt mắng một câu, sờ lên mu bàn tay cô gái: “Mẹ nó, kệ , chúng lên.”
Trần Ngộ im lặng.
Giang Tùy cho rằng cô tiếng la hét quá to phiền, tức giận, sắc mặt càng lúc càng đen, dáng vẻ như dẫn cô .
Tay cầm ngược khiến dừng đầu cô, bắt gặp đôi mắt sáng của cô gái: “Hả?”
Trần Ngộ gãi lòng bàn tay : “Em thể thử một chút.”
Giang Tùy theo kịp suy nghĩ của cô:”Thử cái gì?”
“Chờ em nhé, đừng gây sự, lời, ngoan.”
Trần Ngộ dặn dò bạn trai xong thì lập tức dậy rời khỏi chỗ .
Thấy cô qua, một hàng bên trái nhanh chóng di chuyển nhường lối cho cô.
Trần Ngộ qua hơn nửa hành lang, từng bước lên sân khấu.
Cả khán phòng yên lặng trong một giây lập tức sục sôi.
Âm thanh của lớp 6 là lớn nhất, các trai đều hết lên.
Bình thường lớp trưởng , đối xử với đều bình tĩnh, dính khói lửa nhân gian, nhưng tính tình . Hỏi cô chuyện gì cô cũng sẽ đáp , học hỏi về phương diện vẽ tranh cô cũng đều kiên nhẫn, chỉ trừ việc sửa tranh mà thôi.
nhà của cô thì thật sự đáng sợ, chẳng khác nào một con thú hung ác trông coi kho báu, lòng ham chiếm hữu quá mạnh.
Vậy mà bây giờ cô thật sự trận .
Cũng vượt qua ải của vị nhà bằng cách nào đây.
Mọi kính nể dũng khí của lớp trưởng, vinh dự cảm kích cô giữ gìn mặt mũi của lớp 6, chuyện khác cần lo lắng nữa.
Với vẻ ngoài của cô thì chỉ cần sân khấu thôi cũng thể mang vinh quang về cho lớp .
Trần Ngộ sân khấu giữa những tiếng gào thét khán đài, mặt hướng về phía khán giả.
Cô tìm chính xác phương hướng bạn trai , cách hơn nửa khán phòng hỗn loạn và sự khác biệt sáng tối, đối mặt với ánh mắt sâu thẳm như vực sâu của .
Dường như thứ xung quanh đều biến mất, cả thế giới chỉ còn .
Giang Tùy nheo mắt, so với năm ngoái, cô gái sân khấu lúc chỉ mái tóc là dài hơn, chiều cao vẫn . Thật vất vả mới vỗ cho cô béo lên một chút nhưng vẫn gầy gò nhỏ nhắn.
Cô mặc chiếc áo khoác khoác cho cô ở ban công tối qua, quần cũng là do chọn cho cô ở cửa hàng hồi tuần , bọc lấy đôi chân tinh tế thẳng tắp.
Trên chân cô là đôi giày thể thao lau sáng bóng sáng nay.
Bên trong đôi giầy là lót đệm bông xốp, cùng kiểu dáng và hoa văn với cái của .
Từ đầu đến chân cô gái đều là mùi vị của , là vết tích mà vất vả phủ lên.
Cuộc sống khô khan cũng vì mà trở nên muôn màu sặc sỡ.
Giang Tùy cụp mắt, cô gái vẫn đang ở sân khấu, vẫn về phía , trong mắt là ánh sáng nhỏ vụn nhưng thật chói sáng.
Quen đến bây giờ, cô sẽ chuyện gì mà nắm chắc.
Trước đây khi hôn , thổ lộ tình cảm của với , cũng là khi cô xác nhận tình cảm của .
Bây giờ cô bước lên sân khấu, cũng nghĩa là cô thể xử lý .
Cũng nghĩa là, cô còn một mặt mà .
Giang Tùy nghiến chặt răng, khó chịu vì cô còn giấu diếm , cũng giận chính vì vẫn hiểu rõ cô, nhưng cũng mong chờ.
–
Người dẫn chương trình nữ cảnh cáo bạn trai im miệng, đừng chằm chằm nữa, nếu thì bái bai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-110.html.]
Bạn nam trợn mắt.
Người dẫn chương trình nữ quyền phụ trách việc chuyện, Trần Ngộ thì hỏi gì cô đáp nấy, mỗi đáp chỉ một câu, khí trong khán phòng càng thêm ngưng đọng.
Đến cuối cùng cả khán phòng đều trở nên yên tĩnh đến quái lạ.
Nếu chơi nhạc cụ, nhảy, hát, ngâm thơ, lên đây gì?
Trần Ngộ đút hai tay túi, nhàn nhạt : “ huýt sáo nhé.”
Mọi : “…”
Huýt sáo? Cái gì ? Còn tiết mục nữa hả?
Không thính giác của bọn họ vấn đề gì đấy chứ?
Được , huýt sáo thì huýt sáo, huýt sáo thì chắc cũng hề tầm thường .
Thế là những tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, vỗ đến mức bàn tay đau nhức.
Trần Ngộ điều chỉnh micro xuống thấp, hắng giọng, hàng mi mảnh mai rũ xuống, một giai điệu du dương nhanh chóng thoát từ miệng cô.
Bay từ sân khấu tới khán giả bên , lướt qua từng bóng , bay về nơi Giang Tùy đang tựa lưng , cắm thẳng lồng n.g.ự.c .
Giang Tùy ngây .
Cả khán phòng tràn ngập tiếng hô kinh ngạc.
“Đệch, tưởng chỉ là huýt sáo kiểu qua loa thôi, còn nghĩ mặt là . Người cái gì cũng , nó ai thể huýt sáo như chứ.”
“Đây là bài gì , quen.”
“Hình như mới qua thì , nhưng nhớ nổi, tên gì nhỉ.”
“《Ngày Nắng》?”
“ đúng đúng, chính là bài , đệch, lợi hại như ? Còn thể huýt sáo bài đấy, ông đây còn hát .”
“Là một fan của các bài hát xưa, thể chắc chắn cô hề lạc nhịp.”
“Làm mà huýt sáo , huýt .”
“Đừng nữa ? rõ đây .”
“…”
Một ánh mắt, hai ánh mắt, ngày càng nhiều ánh mắt về phía hot boy, xem phản ứng gì.
Kết quả họ ngờ tới là chẳng phản ứng gì cả.
Bất động, mắt chớp lấy một cái, giống như linh hồn rời khỏi cơ thể .
Sẽ hề quá nếu bây giờ Giang Tùy đang bay chín tầng mây. Năm ngoái dọn dẹp mp3 của và lấp đầy nó bằng những bài hát mà cô gái của yêu thích.
Anh xóa nhiều bài hát vẫn thường , chỉ duy nhất một ca khúc xóa bỏ.
Vì thật sự thích nó.
Bây giờ, cô gái của đang dùng một cách khác, cho một niềm vui bất ngờ.
Hô hấp của Giang Tùy dần trở nên nặng nề, hốc mắt nóng bừng.
Muốn hôn cô.
Rất nhanh, Giang Tùy tức giận đến mức đỉnh đầu bốc khói: “Đệch, nó huýt sáo bao giờ ?”
Lý Hạo Thần ngạc nhiên khi những bạn học của thu hút đến mất hồn mất vía, còn to gan trợn mắt thẳng .
“Khụ, thật thì, đây là đầu tiên thấy một huýt sáo một bài chỉnh như , hơn nữa còn , kỹ thuật chắc chắn là cao, hẳn là mất nhiều thời gian luyện tập.”
Giang Tùy cau mày.
Trong lòng Lý Hạo Thần sinh một phỏng đoán kỳ quái, thăm dò hỏi: “Cậu cũng từng qua ?’
“Nghe cái quần.” Giang Tùy : “Đây là đầu .”
Lý Hạo Thần sửng sốt: “Không cần tập luyện ?”
Giang Tùy uống một ngụm sữa của cô gái, cũng .
Đợi chút nữa hỏi cô mới .
Không , hôn cô , nóng lòng điều đó, những
cái khác để sang một bên.
–
Trần Ngộ học huýt sáo từ bố .
Hồi nhỏ cô thường huýt các bài như 《Ngắm hoa trong sương》《Cây to quá》《Hẹn ước 1998》, tất cả đều là những bài bố cô thường huýt sáo nên cô mới học theo. Cái gọi là năng khiếu, cô học hiểu, độ dài thở cùng dần tăng lên.
Sau mỗi dịp lễ tết, cô đẩy cô huýt sáo mặt họ hàng.
Lâu dần khiến Trần Ngộ sinh tầm lý bài xích, phối hợp nữa.
Tuy là lâu huýt, nhưng bài hát nhẹ nhàng, mất sức.
đến cũng lạ, Trần Ngộ thể dễ dàng lạc nhịp khi hát, nhưng khi huýt sáo thì .
Khi giai điệu cô huýt sáo vang lên đến đoạn “Ngày xửa ngày xưa, một yêu em từ lâu . thật may gió ngày càng thổi mạnh*.” Các trai lập tức hò hét ầm ĩ.
(*dựa theo bản vietsub ca khúc “Ngày Nắng” của ca sĩ Châu kiệt Luân.)
Giang Tùy bóp méo cốc sữa trong tay, nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt vô cùng khó coi.
Lý Hạo Thần chịu đựng áp suất ngày càng thấp đến đáng sợ, nhắm mắt gãi gãi khuôn mặt thanh tú: “Anh Tùy, là thử đổi cách suy nghĩ xem, cô gái ưu tú như , là của đó.”
Khí lạnh quanh Giang Tùy ngừng , khóe môi sắc nét cong lên, trong n.g.ự.c dâng trào cảm giác tự hào.
Nói cũng đúng, đó là vợ , sớm muộn gì cũng là ở chung một sổ hộ khẩu với .
mà, nó vẫn thấy khó chịu, thấy chướng mắt một đống .
Lý Hạo Thần tặc lưỡi : “Này, lớp trưởng huýt sáo thật , Tùy đúng là phúc.”
Gân xanh thái dương Giang Tùy nảy lên: “Phúc nhà , nó còn cần mặt mũi ?”
Chửi bới xong, cảm xúc khó chịu lập tức tràn ngoài, thể cản .
Trở thành một vòng lặp tuần .
“……”
Giang Tùy từ bỏ giãy giụa, ngả về phía , đưa tay lên che mắt, che đáy mắt ngừng cuộn trào, đệch, đệch.
Ông đây cũng cần mặt mũi nữa.
–
Sau khi Trần Ngộ huýt xong bài《Ngày Nắng》cũng lập tức xuống khỏi sân khấu, cô ngừng nửa phút huýt thêm vài câu khác.
Âm thanh hề vẩn đục mơ hồ mà vẫn thanh thoát kỳ ảo.
“Đó là bài gì ?”
“Là 《Chuột Yêu Gạo》.
“Bài hát năm ngoái nổi tiếng, ngoài dạo phố chắc chắn thể , đến nát luôn , bây giờ bỗng cảm thấy nó thế nhỉ.”
“Mau !”
Mọi sang , mới phát hiện tầm mắt của hai đang dính chặt .
Đệch, chứ, là tình ca ?
Có cần thế .
Kiểu trêu chọc của nàng tiên nhỏ, nó ai thể chịu mà phát điên chứ.
Chính xác là Giang Tùy cũng chịu nổi, cũng phát điên lên . Cuống họng khô khốc nhấp nhô lên xuống, nhiệt tăng mạnh bốc cháy
khắp cơ thể.
Anh dùng ánh mắt thâm tình nóng bỏng chằm chằm dáng tinh tế của cô gái sân khấu, như thể đang thấy một dòng sông khi xuân về hoa nở cuồn cuộn chảy, chảy thẳng một đường tim .
Nước sông ấm áp, mặt nước tung bay vô cánh hoa và lá non.
Đường đời còn dài, tương lai còn ở phía , năm tháng trôi qua thật bình yên.
–
Lúc Trần Ngộ từng bước rời khỏi sân khấu giữa những tiếng la hét, trở bên cạnh Giang Tùy nhưng xuống, cô chỉ khom lưng cúi đầu.
Một sợi vòng xích rơi từ trong cổ áo.
Là “Cầu Vồng” mà Giang Tùy vẫn luôn quấn quanh cổ tay.
Dưới ánh đèn, vòng xích khẽ đong đưa, lấp lánh, nhưng thể át ánh sáng dịu dàng trong mắt cô gái.
Cô cong môi , khuôn mặt lạnh lùng bình thản lập tức trở nên mềm mại sinh động: “Đi thôi.”
Giang Tùy sững sờ, khàn giọng: “Đi ?”
Một tay Trần Ngộ cầm lấy túi của ghế, một tay dắt trai của : “Biết là bây giờ hôn em, tìm một chỗ để hôn cho đủ đó.”