KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 111

Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:41:54
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mới qua năm mới mấy ngày, Trần Ngộ gặp Vu Kỳ ở quán nước giải khát trong trường.

Trần Ngộ ở bậc thang bên ngoài , nhớ tới chuyện kỳ thi nửa đầu năm .

Kỳ tuyển sinh độc lập của Học viện Mỹ Thuật khác với các trường khác, địa điểm thi thống nhất, hầu như tất cả học sinh Mỹ Thuật đều đến trường để thi. Thời gian thi cũng , chia thành hai ngày mùng 2 và mùng 3.

Trần Ngộ thi ngày mùng 2, cô một ngày, gặp Giang Tùy, cũng gặp Vu Kỳ.

Khai giảng bao lâu Giang Tùy mới tiết lộ thi ngày mùng 3. Anh tàu cùng ngày với cô, chỉ khác toa, ở gian phòng ngay bên cạnh cô.

Cô thi ngày mùng 2, còn vùng ở quán cà phê đối diện trường.

Mùng 3 cô trở về thành phố C thì bước trường thi.

Vậy Vu Kỳ thì ? Cậu thi ngày nào?

Lượng thí sinh nhiều lắm nên cô nhớ kỹ, nhưng tại cứ một thêm nữa khả năng tàng hình như , khiến cô chẳng gì cả.

Vu Kỳ cũng thấy Trần Ngộ, giọng đang điện thoại lập tức dừng . với ở đầu dây bên vài câu cúp máy, tâm trạng chút phức tạp.

Lựa chọn lý tưởng của là Học viện Mỹ Thuật thành phố T, cùng cô trở thành bạn học đơn thuần chỉ là ngoài ý .

Thực thi cùng ngày với cô, cùng một trường thi, thể là do cô phát hiện .

 

Suy cho cùng cũng chỉ là quan trọng.

Rõ ràng là tự chú ý, nhưng e là cô còn oán trách giấu giếm đây.

Vu Kỳ khẽ thở dài trong lòng.

Mới một năm thôi mà cảm giác thứ đổi .

Hoàng Mai cũng thi học viện , thi ngày hôm . Môn chuyên ngành thì qua nhưng cô cảm thấy điểm văn hóa của , nên dám đăng ký.

Không ngờ cuối cùng điểm văn hóa còn vượt ngưỡng.

Cuộc sống đúng là nhiều chuyện bất ngờ.

Vu Kỳ cô gái bậc thang, chuyện nghĩ tới vẫn còn nhiều lắm.

Cậu bỏ di động balo khỏi quán nước, bước xuống bậc thềm mặt cô gái, cúi đầu xoáy tóc đỉnh đầu cô.

“Cứ tưởng hết bốn năm đại học cũng sẽ thấy chứ.”

Ý tứ trong lời sâu, càng khiến cho cảm nhận ý oán trách trong đó, còn chút buồn mang mác.

Vu Kỳ phản ứng , chút ảo não khó nên lời. Cậu gặp đầu tiên ở đại học bắt đầu một cách lúng túng thế , nên lập tức mở miệng cướp lời cô gái, đổi chủ đề: “Cậu tan học ?”

Thật Trần Ngộ rõ lời , vốn còn hỏi nhưng hỏi sang vấn đề khác: “Chuẩn lên lớp.”

Vu Kỳ bật : “Vậy mà còn mua đồ uống ?”

Trần Ngộ : “Lớp công cộng, nhiều , nhưng cũng uống.”

Vu Kỳ gật đầu tỏ ý hiểu, nụ vẫn đổi: “Cậu cùng ?”

Gió thổi mạnh, Trần Ngộ vén khăn quàng cổ gió thôi tung lên : “Cậu

 

đang mua bánh rán ở căng tin.”

Vu Kỳ kinh ngạc : “Giờ ?”

Trần Ngộ ừ: “Có.”

Ánh mắt Vu Kỳ rơi chóp mũi đỏ lên vì lạnh của cô: “Tiết mục đêm lễ hội mừng năm mới của , xem .”

Trần Ngộ nhướng mày.

Vu Kỳ cô bỗng xa lánh , bất lực : “Khi dạo quanh trường thì thấy, nó nổi tiếng.”

Trong nụ chứa chút tạp chất nào, chỉ dịu dàng và ấm áp.

Trần Ngộ thu sự lạnh lùng quanh , trở như bình thường: “Thật ?”

“Cậu và bạn trai đều nổi tiếng, giống như nổi tiếng .” Vu Kỳ cô: “Muốn cũng khó.”

Trần Ngộ ngượng ngùng: “Nổi tiếng cũng chỉ là sinh viên bình thường thôi.”

Cuối cùng cô cũng hỏi: “Cậu học chuyên ngành nào?”

Vu Kỳ : “Thiết kế nghệ thuật.”

Trần Ngộ kinh ngạc : “Tại chọn chuyên ngành tạo hình?”

Vu Kỳ ấn tắt chiếc điện thoại đang rung trong túi: “Mỹ thuật thuần túy hợp với .”

Trần Ngộ gì nữa, đều chí hướng khác mà.

Với phận của , cô thích hợp đào sâu chủ đề , cũng thích hợp để bình luận phán xét lựa chọn của .

Vu Kỳ cũng đoán cô sẽ hỏi gì thêm, do tính khí của bản nên mới thuận miệng câu đó, nhướng đôi lông mày đẽ: “Số điện thoại ban đầu vẫn dùng, việc gì thì thể tìm .”

 

Rồi bỗng về một phía: “ nghĩ cũng cần .”

Trần Ngộ vô thức lùi về phía .

Bạn trai cô đang mang theo sắc mặt tối tăm, đáy mắt u ám, nhanh chân lướt qua khói bụi bước đến.

Trần Ngộ đang về phía thì đỉnh đầu ấn một cái xoa xoa mà hề báo , bên tai cô truyền đến âm thanh của Vu Kỳ: “ đây.”

Chờ khi cô lấy tinh thần thì thấy Vu Kỳ .

Xem là vì chuyện nên chạy nhanh.

Trần Ngộ nghĩ tới việc tìm Vu Kỳ tính sổ, cô nhanh chân chạy bước nhỏ nghênh đón bạn trai đang nổi giận đùng đùng, thầm nghĩ xong , mất bao lâu mới thể dỗ đây.

Giang Tùy uống nước, bánh rán cũng ăn, tức giận nguyên hai tiết học, tản thở lạnh lẽo âm u “Ông đây đánh .”

Sự tức giận đến khi tới thư viện cũng vẫn tan .

Lúc Trần Ngộ tìm sách, cũng theo, khuôn mặt đầy sát khí, ai cũng thấy khó chịu.

Giang Tùy dựa giá sách, khom lưng, phát âm thanh nghiến răng nghiến lợi: “Đệch, cái tên Vu Kỳ sờ đầu của em.”

“Mẹ nó, là cố tình, lúc sờ đầu em thì còn về phía , nó.”

Trần Ngộ bất lực xoa dịu : “Bao nhiêu , thể nhắc nữa ?”

“Anh đây là nuốt trôi cơn giận .” Giang Tùy mắng vài câu tủi : “Sao em tránh chứ?”

Trần Ngộ đau đầu: “Đã phản ứng kịp mà.”

“Một câu phản ứng kịp là thể coi như chuyện gì ?” Thái dương Giang Tùy giật giật: “Vậy nếu sờ là chỗ khác của em thì ? Đổi

 

thành tay hoặc miệng thì ? Em phản ứng kịp là cho chiếm hời công ?”

Trần Ngộ hỏi, ngoài việc khiến bản phiền muộn hơn thì chẳng ý nghĩa gì cả.

Giang Tùy tức giận thở hổn hển: “Đệch, là của ông đây.”

Trần Ngộ sợ tức giận đến nội thương nên dịu giọng dỗ dành: “Anh bình tĩnh một chút .”

Giang Tùy mà như : “Nếu như một cô gái khác sờ đầu hoặc hôn tóc, sờ mặt hoặc ôm một cái, với em là phản ứng kịp, cũng đối phương sẽ thế thì em thể tỉnh táo coi như chuyện đều xảy ?”

Khóe miệng Trần Ngộ lập tức kéo xuống.

Giang Tùy hài lòng với sự đổi trong nét mặt của cô, lửa giận trong lòng dập hơn phân nửa: “Không bình tĩnh nổi đúng ? Đã cảm nhận cảm giác của chứ?”

Trần Ngộ lạnh mặt: “Anh im miệng .”

Có mấy cô gái qua, bước chân vội vã sang giá sách khác, họ thậm chí dám tìm sách mà trực tiếp bỏ qua luôn.

Sách tìm, nhưng kịch thì xem.

Mấy đó xa mà trốn một giá sách gần đó để lén.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-111.html.]

Bầu khí giữa đôi tình nhân đúng, cãi .

Nói mà, chẳng cặp nào cãi cả.

Có xứng đôi hơn nữa thì cũng sẽ giống những cặp khác thôi, nên cãi thì sẽ cãi, cãi xong thì cách bước chia tay cũng xa .

Là định luật cả .

Trần Ngộ phát hiện vài tầm mắt đang về phía họ liền cau mày, cô hạ giọng cảnh cáo Giang Tùy bên cạnh: “Đừng gây chuyện nữa, đừng khiến khác chê .”

 

Giang Tùy biểu cảm gì.

Trần Ngộ rút tay khỏi túi áo, nắm c.h.ặ.t t.a.y lắc lắc.

Làm nũng.

Mặc dù kỹ thuật quá thành thạo.

hô hấp của Giang Tùy vẫn khựng , trái tim đột nhiên đập nhanh, sang một bên, khịt mũi: “Hừ.”

Trần Ngộ liếc vành tai đỏ ửng của , hé miệng nhịn : “Vậy tìm chỗ cho em , em lấy thêm vài quyển sách nữa sẽ qua tìm .”

Giang Tùy vẫn nhúc nhích.

Trần Ngộ kéo tay lên môi hôn một cái.

Cơ mặt Giang Tùy co giật mãnh liệt, trong đôi mắt còn sót ánh sáng lấp lánh nhỏ vụn, hừ một tiếng rời .

Trần Ngộ thở phào nhẹ nhõm thì thấy Giang Tùy đột nhiên

. Anh sải từng bước lớn, một tay ôm cô đè xuống, một tay chống đỡ giá

sách lưng, đôi môi mỏng quét qua má cô, cắn một cái lên má lúm đồng tiền.

Sau đó mới cong khóe môi rời .

Giống như con ch.ó lớn ăn thịt, bước chân lười biếng, cái đuôi còn phe phẩy thỏa mãn, thoải mái dễ chịu.

Chỉ thiếu kêu hai tiếng gâu gâu nữa thôi.

Mấy cô gái vốn định đôi tình nhân nhất học viện cãi , đợi chụp ảnh quá trình, kết quả nhồi cho đầy cơm chó: “…..”

Chúng sai gì hả?

Trong thư viện rộng lớn yên tĩnh, khí tràn ngập mùi giấy ẩm thời gian ăn mòn.

Mùa hè thì mát mẻ, nhưng mùa đông , khí lạnh quá nhiều.

 

Trong khi Trần Ngộ đang mải mê tìm sách thì bất ngờ phát hiện tới phía trong cùng. Cảm giác lạnh lẽo âm thầm xuất hiện, trực giác cô cảm nhận một cơn gió lạnh đập thẳng mặt, qua giống mấy thư viện trong các bộ phim kinh dị, lông tơ cô lập tức dựng .

Được , tiên cứ mấy quyển sách tìm , còn để .

Trần Ngộ đầu rời , vội vàng bước ngoài thì đụng một .

Sách trong tay rơi hết xuống đất.

Người đụng cô là một bạn nam cao gầy, liên tục xin : “Thật, thật xin , , cố ý , chứ?”

“Không .” Trần Ngộ .

Bạn nam xổm xuống nhặt mấy cuốn sách rơi tán loạn mặt đất lên đưa sang: “Của đây.”

Trần Ngộ nhận sách mới .

Ánh mắt trai né tránh cô, ngón tay cong chỉ về một hướng: “ qua bên .”

Nói xong là .

Trần Ngộ lên tiếng gọi : “Chờ một chút.”

Bạn nam đầu theo phản xạ điều kiện.

Trần Ngộ lật mấy cuốn sách trong tay, từ bên trong lật một tờ giấy, dùng ngón tay vân vê lấy : “Cậu để quên đồ .”

Sau khi đuổi trai ủ rũ đỏ mặt bước , Trần Ngộ liền chạy tới bên gọi lớn: “Đừng trốn nữa.”

Giang Tùy từ giá sách phía , hề hổ khi bắt gặp.

Anh , khiến ngũ quan lập thể lập tức tỏa sáng quyến rũ lòng .

Vừa khí chất trai.

 

Trần Ngộ sững sờ chớp mắt: “Bảo tìm chỗ , tìm ở ?”

“Anh tìm chỗ , nhờ trông giúp .”

Giang Tùy tới, cong ngón tay cọ lên khuôn mặt trắng nõn của cô: “Bảo bối, em thật ngầu.”

Trần Ngộ đẩy mỏng vuốt của .

Giang Tùy cầm sách trong tay cô gái, bước chân bám sát lấy cô: “Mẹ nó đúng là liều mà, em là của , thế mà còn ngu xuẩn dám ý đồ với em.”

“Xem vẫn đủ, vẫn tuyên bố chủ quyền công khai, buổi tối chúng căn tin ăn cơm , đút cơm cho , để bọn họ từ bỏ hết .”

“…….”

Trần Ngộ trợn mắt: “Bĩnh tĩnh chút, đừng mất mặt nữa.”

“Cái là mất mặt ?” Giang Tùy khoác tay lên vai, cùng cô:

“Không em khác nhớ thương.”

Trần Ngộ xuyên qua từng hàng giá sách: “Anh nghĩ cho em chút , nhớ thương còn nhiều hơn, thì em sống thế nào?”

Giang Tùy liếc cô: “Em sống thế nào?”

Trần Ngộ bình thản: “Cái gì nên thì , nên nghĩ cứ nghĩ, nên nên nghĩ thì bỏ hết, quan tâm mấy cái thứ ngu xuẩn gì.”

Giang Tùy tặc lưỡi: “Cô gái , em chuyện thật thô lỗ.”

Trần Ngộ là dáng vẻ hờ hững: “Học từ bạn trai em đó.”

Giang Tuỳ nhéo nhéo vành tai mềm mại của cô: “Bạn trai kiểu đó mà em vẫn thích ?”

Trân Ngộ thở dài: “Tuổi còn trẻ nên mù quáng thôi.”

Giang Tùy: “…….”

 

cuối tuần nhưng xếp hàng quét mã vẫn khá đông.

Không gây tiếng ồn nào.

Ai cũng giữ gìn mặt mũi, điên ngứa da thì cũng kiềm chế một chút.

Trần Ngộ và Giang Tùy từ bên trong, những bên đó đều đồng loạt về phía , lặng lẽ chỗ.

Dáng vẻ kiểu ‘Không , chỉ lơ đãng thôi.’ Trần Ngộ tới đằng hàng : “Đưa thẻ mượn sách cho em.”

Giang Tùy mái tóc tán loạn phía lưng cô, âm thanh lười biếng: “Hả?”

Trần Ngộ : “Thẻ mượn sách.”

Động tác dùng đầu ngón tay quấn lấy sợi tóc cô của Giang Tùy dừng : “Ở chỗ ?’

Trần Ngộ một dự cảm , cô đầu : “Không buổi sáng em bảo bỏ balo ?”

Giang Tùy vô tội đối mặt với cô: “Có ?”

Hai mắt to trừng mắt nhỏ, đối mặt chừng mấy giây.

Giang Tùy thả sợi tóc đầu ngón tay , sờ lên tóc cô gái: “Không , tìm mượn một chút.”

Trần Ngộ lạnh giọng đáp: “Không tìm con gái.”

Giang Tùy: “……”

Anh cúi đầu bật : “Được , lời em, tìm con trai.”

Loading...