KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 112
Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:41:55
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một lát , Trần Ngộ và Giang Tùy lên ghế bốn tầng ba.
Trong góc nhỏ yên tĩnh, lạnh lẽo khác thường.
Trần Ngộ lấy bình giữ nhiệt, túi chườm, vở, bút, đồ ăn vặt từ trong túi vải màu đen để lên bàn.
Giang Tùy lật lật trong đống đồ, lúc lật đến túi bánh quy thì nhanh tay xé mở, lấy một miếng đưa lên miệng cô.
Đợi cô cắn một miếng mới cắn dọc theo chỗ cô cắn.
Loại quá ngọt nên Giang Tùy thích ăn, cảm thấy khá dính răng, khó chịu. cô gái nhà thích ăn nên chỉ thể nhịn xuống nếm thử một chút.
Cuối cùng dứt khoát nghĩ một biện pháp, ăn chỗ cô ăn.
Giang Tùy quét mắt qua một vòng đống sách cô mượn, nghĩ đến đủ loại hành động khi đang học bài của cô, cau mày: “Bạn Tiểu Trần, cuối tuần thi , em đang lo ?”
Trần Ngộ chọc trúng tâm tư nên trầm mặc.
Giang Tùy dùng chân gầm bàn khều lấy chân cô: “Không sợ, tuy là tác phẩm điêu khắc bằng đất sét của bạn Tiểu Trần nhà yếu, nhưng thạch cao và cơ thể đều , đường nét cũng thể chê .”
Trần Ngộ thản nhiên : “Em lấy vị trí thứ nhất.”
Giang Tùy sững sờ.
Quen cô lâu như , đây là đầu tiên cô lời .
Anh nhớ là tâm lý phân thắng bại của cô mạnh như .
Giang Tùy kiên nhẫn đợi cô tiếp.
Trần Ngộ bật nắp bút: “Em cược với bố , chỉ cần em thi hạng nhất thì kỳ nghỉ đông thể đến Thành Sơn, em …….”
Lời còn dứt Giang Tùy cắt ngang: “Em Thành Sơn? Sao ?”
Trần Ngộ dáng vẻ tràn đầy tức giận của : “Không bây giờ ?”
Giang Tùy cau mày chằm chằm cô, mặt mũi đầy mưa gió bão bùng: “Vậy
em cùng ai?”
Trần Ngộ lật sách: “Một tên ngốc.”
Giang Tùy mơ hồ,chỉ tay : “Anh?”
Trần Ngộ nghiêm mặt: “Tên ngốc.”
Giang Tùy sờ lên tay của cô, lười biếng : “Đó chẳng là bạn trai của em ?”
Trần Ngộ: “…….”
–
Giang Tùy là học sinh ban xã hội – học sinh kém của ban xã hội, vì thi đỗ học viện mà mới liều mạng biến từ bùn nhão thành thi đỗ bài kiểm tra văn hóa, lúc sắp thi thì học thuộc sách, học thuộc ghi chú, học đến mức bóng ma tâm lý.
Thi nghiệp xong , học kỳ đầu tiên của năm nhất cũng kết thúc nhưng khi thấy sách vẫn thấy buồn nôn.
May mắn , viện tạo hình của Học viện Mỹ Thuật hầu như tài liệu giảng dạy, bộ đều xoay quanh việc thực hành nâng cao khả năng tạo hình.
Giờ đây còn đang ở thư viện, ngửi mùi sách và mực in bay mà chán ghét rời , đơn thuần chỉ là vì tình yêu.
Tuy nhiên, bảo sách ghi chú thì khả năng, chỉ thể ngắm cô gái của thôi.
Giang Tùy dùng ánh mắt mắt rực lửa cô một lúc lâu, đó mới lấy điện thoại di động lục lọi video: “Hôm nay là ngày 07 tháng 01 năm 2006, đang ở thư viện của Học viện Mỹ Thuật, bên cạnh là bạn gái……”
Trần Ngộ đang cúi gãi chân, đầu .
Giang Tùy đuôi ngựa của cô hất mặt, mỉm đầy cưng chiều thở dài: “Của .”
–
Trần Ngộ trốn ở ngoài camera: “Đừng em.”
“Không em thì ai?” Giang Tùy kéo cô tới gần hơn: “Em ngoan một chút, yên nào, để cho cẩn thận.”
Nhiệt độ mặt Trần Ngộ vẫn cao: “Em gì mà chứ.”
Giang Tùy chằm chằm cô một lúc: “Chỗ nào cũng .”
Trần Ngộ ngây .
–
Giày của Giang Tùy chạm lên giày cô gái: “Nói vài câu .”
Trần Ngộ tự nhiên: “Tắt .”
“Không .” Giang Tuy hướng di động về phía cô: “Anh , thể từ từ xem.”
Trần Ngộ im lặng.
Người còn ở bên cạnh thì video cái gì đáng xem chứ.
Lời Trần Ngộ miệng, cô sợ Giang Tùy thì sẽ lên cơn loạn ngay tại thư viện.
Giang Tùy vợ đang nghĩ gì trong lòng, kéo ghế cô gần: “Bạn Tiểu Trần, em hài lòng với biểu hiện trong sáu tháng cuối năm của bạn trai em ?”
Trần Ngộ lật một trang sách: “Về phương diện nào?”
Khuỷu tay Giang Tùy đè lên mặt bàn, nửa nghiêng về phía ngây thơ cô: “Em chia thành giường và giường ?”
Trả lời là một tát cánh tay.
Cô gái qua thì vẻ lạnh lùng xa cách, nhưng thật mềm mại yếu đuối, lực tay cũng lớn, tay cũng nhẹ nhàng, Giang Tùy giả vờ đánh đau, cúi đầu oa oa kêu lên: “Em dữ như , đến đàn ông của mà cũng đánh.”
Trong lòng Trần Ngộ bình tĩnh nổi nữa , thở cũng bắt đầu chút hỗn loạn, cô tức giận trừng mắt với tên đầu sỏ: “Anh sách thì về
.”
“Còn đuổi nữa.” Giang Tùy mỉm với cô: ” Anh sẽ vì thế mà đổi chủ đề , tiếp chuyện lúc nãy , tất cả phương diện, cảm thấy thế nào?”
Trần Ngộ liếc mắt quan sát xung quanh, phát hiện ai đến góc nhỏ nên cô mới thở phào, xoa xoa trán. Bạn trai một ngày quậy thì , tự trông coi thôi.
Giang Tùy cong ngón tay gõ lên bàn tay đang cầm bút của cô: “Đang hỏi em đấy.”
Lông mi Trần Ngộ khẽ run, lạnh lùng : “Biểu hiện qua loa, còn nhiều gian để tiến bộ.”
Giang Tùy dài giọng: “Oa, yêu cầu cao.”
Trần Ngộ để ý tới nữa.
Giang Tùy móc lấy ngón út của cô, như đang hỏi trẻ mẫu giáo: “Vậy em thích điểm gì ở bạn trai ?”
Trần Ngộ đáp : “Chẳng thích chỗ nào cả.”
Giang Tùy trêu chọc: “Chỗ nào cũng thích mà còn quen, qua loa ?”
Trần Ngộ .
Giang Tùy thể chống cự ánh mắt của cô, yếu hầu khẽ động, dỗ dành : “Em chỗ nào em cũng thích , bạn trai em trai nhất thế giới thì sẽ mẫu cho em, ?”
Khuôn mặt Trần Ngộ co giật, bất giác tưởng tượng một vài thứ, ánh mắt trở nên mơ hồ: “Không , cần , cảm ơn.”
Giang Tùy thở dài: “Em còn khách khí với gì?”
Trần Ngộ: “……”
–
Sau khi Giang Tùy xong video, đeo tai lên, cả mặt đều là nụ ngốc nghếch, thậm chí còn tiếng.
Trần Ngộ nữa nên đẩy một quyển sách sang.
Giang Tùy quét mắt qua, là bộ truyện Wesley mà từng hồi cấp ba, trong đó một bản xuất bản hai năm , trong phòng một quyển.
Mặc dù bộ truyện và những quyển tiểu thuyết võ hiệp khác cùng bạn với vượt qua mỗi đêm thanh xuân, nhưng bây giờ còn thích nữa .
Đã vợ thì còn tiểu thuyết gì chứ?
Sắc mặt Trần Ngộ vi diệu, tên chơi game, ăn thịt, hiện tại cũng hứng thú với tiểu thuyết, chẳng lẽ quái vật quấn ?
Giang Tùy nghiêng đầu, tầm mắt về phía cô, ánh mắt vô cùng nóng bỏng, dính chặt.
Trong lòng Trần Ngộ như bỏng, hề ma quỷ quấn .
Giang Tùy để điện thoại lên bàn, chống cằm cô, thẳng thắn hỏi: “Em gì?”
Trần Ngộ bóc hạt óc chó, vỏ mỏng nên bóc cái là .
Hạt óc chó rơi lòng bàn tay, cô nhét hạt to nhất miệng Giang Tùy.
“Mỗi ngày thấy chán ?”
“Chán cái gì?” Giang Tùy cắn hạt óc chó, giọng rõ: “Nhiều tiết học như thế, cơ thể và thạch cao cũng mới mở, một bức tranh vẽ cả một tuần, còn sửa cho em nữa, cùng em thảo luận kỹ thuật vẽ tranh, thời gian yêu đương con đủ đấy.”
Trần Ngộ chậm rãi : “Hai chúng lên lớp tan học đều ở cùng một chỗ, vẫn đủ ?”
“Không đủ.” Ánh mắt Giang Tùy từng chút một hôn lên khuôn mặt xinh của cô: “Lên lớp là lên lớp, em đều cho hôn, cũng cho ôm, gọi là yêu đương .”
“Lười với .”
Trần Ngộ thổi bay phần vỏ vỡ vụn hạt óc chó dùng tay vặn xoắn.
Giang Tùy lườm cô, nhếch khóe miệng trêu chọc: “Bạn Tiểu Trần, bệnh sạch sẽ và ám ảnh cưỡng chế của lây cho em ?”
Vẻ mặt Trần Ngộ biểu cảm gì: “Cảm ơn lo lắng.”
Giang Tùy buồn , xoa xoa khuôn mặt cô: ” Đọc sách .”
Anh nghiêng về phía cô, cọ cọ lên bả vai: “Nào nào nào, cần gì thì cứ việc thẳng, giúp nàng tiên nhỏ của hạng nhất trong kỳ thi.”
Trần Ngộ chân thành : “Anh giữ im lặng là .”
“……”
–
Giang Tùy ở trong thư viện nửa buổi chiều, đến tối thì mệt rã rời.
Lúc ăn gà hầm nấm cẩn thận hóc xương gà nên ho máu.
Trần Ngộ dọa, hấp tấp vội vàng đưa bệnh viện, bác sĩ thấy xương gà nên hẳn là nuốt xuống , cổ họng thương nên mới đau như , còn cảm giác hóc dị vật.
Bác sĩ bảo cần viện, chỉ tới đó kê vài loại thuốc.
Giang Tùy sờ lên khuôn mặt vẫn còn trắng bệch của cô gái, dắt tay cô, đan chặt mười ngón tay: “Về nhà thôi.”
Trần Ngộ tự trách nhiều.
Bây giờ Giang Tùy vẫn còn ăn chay, cô mà đưa cho cái đùi gà nhỏ đó, còn bảo ăn hết, nên kết quả mới khiến hóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-112.html.]
Trần Ngộ rầu rĩ : “Sau ăn gà hầm nấm nữa.”
“Gà hầm nấm gì ?” Giang Tùy : “Không em thích ăn nhất ?’
Trần Ngộ vẫn còn sợ hãi nắm c.h.ặ.t t.a.y : “Vậy cũng ăn nữa.”
Ánh mắt Giang Tùy liếc về phía cô gái, dọa sợ .
Về ăn cơm chú ý một chút, nếu thật sự xảy chuyện gì lẽ cô sẽ sụp đổ mất, quan tâm nhiều cơ mà.
Giang Tùy vui vẻ đau lòng.
Trần Ngộ thấy Giang Tùy lời nào, mi tâm nhíu chặt: “Không thoải mái ?”
Giang Tùy lắc đầu.
Nói dối đó, bây giờ ông đây nuốt nước bọt thôi cũng đau, nó chứ.
Cuộc sống đúng là khó khăn, lễ tình nhân ăn thịt , một ngụm nước hầm cũng uống, cưỡng ép bản ăn chay. Đêm nay mắc nghẹn vì một miếng thịt gà ánh mắt yêu thương của cô gái, cái giá đúng là quá đắt .
là ông trời luôn nhớ rõ.
–
Trần Ngộ , cô ngẩng đầu : “Bác sĩ còn gì khác nữa ? Có giấu em chuyện gì ?”
Giang Tùy ở hành lang cúi đầu xuống ánh mắt cô đang lên : “Giấu em gì, chỉ là hóc xương gà nên cổ họng thương thôi. Em xem là nhân vật mắc bệnh ung thư, sợ khác như trong phim hả?”
Trần Ngộ hình dung của cho tái mặt: “Thật sự hả?”
Giang Tùy dở dở : “Không mà.”
Trần Ngộ quan sát một lúc nhếch môi: “Hay là chúng bệnh viện khác thử xem?”
Giang Tùy thở dài ôm cô lòng, bàn tay ấn gáy cô, vuốt ve an ủi: “Không , em đừng lo cũng đừng sợ, bạn trai em sẽ ở bên em cho đến già, vẫn đang khoẻ mạnh .”
Trần Ngộ hít sâu một thở từ từ, dây cung căng thẳng trong đầu mới thả lỏng đôi chút.
Điện thoại trong túi quần bắt đầu rung lên, Trần Ngộ lấy nhận máy.
Giang Tùy cô chuyện điện thoại, sắc mặt cứ lúc trắng lúc hồng, đợi cô gọi xong mới nặng nề lên tiếng: “Em chuyện hóc xương cho đấy ?”
Trần Ngộ cất điện thoại di động : “Nói .”
“Đệch.”
Giang Tùy thấp giọng mắng, âm thanh khống chế nên lớn, còn chút nặng nề, trong hành lang trống trải phóng đại lên nhiều , qua còn chút dọa : “Chuyện mất mặt như thế, em gì?”
Trên hành lang xuất hiện một sự im lặng kỳ lạ.
Trần Ngộ biểu hiện gì mà chỉ .
Giang Tùy – một đàn ông cao gần 1m9, thở một luồng khí lạnh, cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Anh nắm tay cô tự tát chính : “Anh sai .”
Trần Ngộ thờ ơ.
Giang Tùy cúi đầu: “Anh trai thật sự sai , em đừng giận ?”
–
Trần Ngộ cắn môi , giữa hai yêu cãi một chút cũng là bình thường, là hiện tượng phổ biến, chẳng vấn đề gì.
……
Giọng của Trần Ngộ hề sự lên xuống: “Đừng cái gì cũng hỏi rõ ràng mắng em.”
Lúc Giang Tùy dám ý kiến gì, dù là cảm thấy oan uổng, nhưng vẫn xoa xoa ngón tay trắng nõn của cô gái : “Vâng , lãnh đạo, ngài cứ .”
Trần Ngộ chừng mực, bình tĩnh giảng giải cho : “Mẹ của em cũng từng hóc xương gà, nên em mới hỏi bà một chút.”
Giang Tùy gật đầu: “Tốt cho .”
Trần Ngộ lấy bệnh án và đơn thuốc từ trong tay Giang Tùy, nhét chiếc balo nhỏ đang đeo , thẳng về phía thang máy. Nửa đường cô bỗng dừng , đầu lưng, giống một con ch.ó lớn sai thế .
“Em cảm thấy cưng chiều mà sinh kiêu ngạo .”
Giang Tùy hoảng hồn, tổ tông nhận ? Anh ho khan: “Không , nào .”
“Có.” Trần Ngộ cụp mắt xuống mặt đất, nhíu mày suy nghĩ: “Em nghĩ, thực tính là mắng, em từng thấy tức giận mắng , giống thế , là em… Ừm, chút kiêu ngạo.”
Khuôn mặt cô tràn đầy suy ngẫm, hối hận, phiền muộn.
Giang Tùy thở dài một , cô gái hiểu chuyện như , phúc gì mà thể chứ.
“Bảo bối.” Giang Tùy ôm lấy eo thon của cô lắc lắc.
Trần Ngộ gọi như , lập tức rút tay , bước nhanh gọn và dứt khoát.
Mới bao xa cô bế lên.
Trần Ngộ hổ, nhanh chóng giãy giụa, lạnh lùng lệnh: “Thả em xuống.”
Giang Tùy vẫn một mực siết chặt tay, giữ chân cô bế thẳng tới thang máy, dáng vẻ đáng thương : “Cổ họng đau lắm.”
Trần Ngộ bất động trong vô thức, yên tĩnh vai , tiến đến bên tai , dịu dàng hai chữ: “Đáng đời.”
Gương mặt Giang Tùy co rúm: “Bây giờ chuyện cũng đau, nuốt nước bọt cũng đau, hôn thì chắc chắn cũng đau, bây giờ?”
Trần Ngộ sờ lọn tóc tán loạn gáy , ngắn ngủn, còn cứng: “Thì đừng hôn nữa.”
“Vậy .” Giang Tùy nâng cằm cô lên: “Lúc em hôn thì liều cái mạng già cũng hôn.”
Trần Ngộ: “……”
–
Giang Tùy ăn kiêng, chỉ thể ăn thức ăn lỏng.
Người vợ , vô cùng yếu ớt, uống nước thôi cũng đau tới thở hổn hển, cau chặt mày khó chịu, cái gì cũng ăn, thấy ngon miệng.
Trần Ngộ hết cách, đành đút ăn, em một miếng một miếng, cùng ăn cháo nguyên một tuần.
Đủ loại cháo, công thức đều là do Trần Ngộ tìm mạng, dùng hết tâm tư để nấu.
Một tuần , Giang Tùy tràn đầy năng lượng nhưng gầy một chút.
Đôi khi những căn bệnh nhỏ, những cơn đau nhỏ giày vò.
Trần Ngộ cảm thấy tâm trạng , thích một khiến cảm xúc dễ dàng tác động. Cô bắt đầu nấu những món ăn ngon cho Giang Tùy, mỗi món ăn chay đều trang trí kỳ công.
Trong phòng việc nhỏ của căn hộ, Giang Tùy đang bưng bát ngô chiên, ăn đến thích thú ngon lành: “Ngày mai em cần nấu ăn nữa, là nấu mà để em nấu lâu như .”
Trần Ngộ bên cạnh đang vẽ tượng thạch cao, đáp giữa tiếng bút chì ma sát mặt giấy xào xạc: “Được.”
Cô yêu cầu gì với ba bữa một ngày, chỉ cần thể nuốt xuống là , kén chọn.
–
Giang Tùy cầm thìa sắt trong tay múc ngô chiên trong bát, cổ họng bật tiếng than thở: “Vợ ơi, em thật .”
Cách xưng hô so với bảo bối đúng là sức công phá lớn hơn hẳn, ngòi bút của Trần Ngộ lệch một đường dài, cô bất đắc dĩ xóa : “Tốt ?”
“Tốt.” Giang Tùy đút cho cô một thìa ngô chiên: “Một động vật ăn thịt như em mà ăn cháo cùng .”
Trần Ngộ nhai hết chỗ ngô, phản bác .
Bỗng nghĩ đến đến cái gì, cô hỏi: “Anh ăn chay cả đời ?”
Giang Tùy gãi lông mày: “Anh chỉ ăn chay ba năm thôi.”
Ánh mắt Trần Ngộ trở nên quái lạ, ba năm ? Sao thời gian cụ thể như nhỉ?
“Có bí ẩn gì trong chuyện ?”
Ban đầu Giang Tùy gì, nhưng vì chịu nổi ánh mắt dò xét của cô gái nên đành chuyện ngày lễ tình nhân .
Mẹ nó, hổ, còn hoảng loạn nữa.
Trần Ngộ ngơ ngác thật lâu: “……. Có ngốc ?”
Lời còn dứt Giang Tùy ôm mặt kéo qua, cùng cô cảm nhận hương vị ngô nướng trong khoang miệng.
–
Phòng việc còn dùng phòng sách, trừ hai cái giá vẽ và một đống họa cụ, mô hình xương , thì còn một cái giá sách.
Tất cả đều là sách về chuyên ngành tạo hình.
Trần Ngộ đang vẽ, Giang Tùy thì đang sắp xếp những cuốn sách lộn xộn, một quyển một quyển, những cái đánh dấu sách tua rua rối .
Phòng việc bao phủ trong bầu khí ấm cúng.
Giang Tùy đang sắp xếp giá sách, nhưng sự chú ý vẫn luôn dán chặt cô gái, chỗ nào vấn đề sẽ chỉ ngay cho cô.
Ở phương diện gay gắt sắc bén.
“Anh vẽ ?” Trần Ngộ chỗ chỉ.
“Ngày mai là nghỉ .” Giang Túy kéo cái ghế qua, xuống bên cạnh cô: “Không tâm trạng vẽ.”
Trần Ngộ nghĩ hai chuyện liên quan gì với .
Giang Tùy tựa đầu lên vai cô: “Thành tích còn công bố hết, nếu đạt hạng nhất thì thể Thành Sơn .”
Trần Ngộ lập tức hiểu , hóa là lo nghĩ chuyện .
“Không thì thành phố chơi.” Cô : “Tới nhà em cũng , ban ngày bố em đều ở xưởng, đến ngày 26 mới nghỉ.”
“Còn nữa, em cảm thấy nếu tính điểm một môn đơn lẻ, chỉ tính tổng điểm thì vấn đề gì .”
Nút thắt trong lòng Giang Tùy gỡ bỏ, mây đen giữa hai đầu lông mày cũng quét sạch sành sanh: “Vậy chuẩn một chút.”
Trần Ngộ hiểu: “Chuẩn cái gì?”
“Em thể tự leo lên Thành Sơn ? Không thể nào.” Giang Tùy nhéo tai cô: “Anh sắp cõng một cô gái mười chín tuổi lên núi, đây là công trình vô cùng lớn, là sự kiện trọng đại ghi danh sử sách, cần công tác tư tưởng chắc?”
Trần Ngộ: “……”
Không nên phản bác, lỡ như đúng thì chẳng khác nào cô tư vả mặt
–
Khi Trần Ngộ sắp thành bức tranh thì Giang Tùy như ảo thuật lấy một cái kẹo mút.
Âm thanh giấy gói bóc tuy nhỏ nhưng vẫn khiến Trần Ngộ để ý, tầm mắt của cô dời từ bức tranh sang, ngây : “Anh lấy .”
“Gió thổi đấy.” Giang Tùy ném giấy gói kẹo sọt rác, đưa kẹo mút đến bên môi cô: “Đố em một câu, alpenliebe một câu .”
Trần Ngộ ăn kẹo, ngậm lấy nhấm nháp hương vị: “Là gì?”
Giang Tùy cong môi chạm lên hàng mi của cô: “Alpenliebe, yêu em cả đời.”