KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-12-13 01:43:27
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần Ngộ buộc xong dây giày thì lên chỉnh quần áo.
Tầm mắt của Giang Tùy rơi qua đỉnh đầu mềm mại của cô gái, qua cái gáy trắng như tuyết, qua đôi vai gầy, qua vòng eo nhỏ rơi ngón tay mới buộc dây giày của cô.
Bàn tay mảnh khảnh mềm mại, giống như chỉ cần bóp nhẹ sẽ thấy tiếng răng rắc.
Vậy phong cách vẽ tranh mạnh mẽ phóng khoáng đến thế?
Đệch, chú ý đến mấy điều ? Giang Tùy nhức cả đầu, liếc thấy Tạ Tam Tư đang chảy nước miếng quán đồ nướng, thầm nghĩ mấy cái xiên gọi chỗ để .
“ đến phía dạo một lát.”
Không ai quan tâm.
Em gái ruột cũng thèm đáp lời.
–
Giang Tùy nhàn rỗi một vòng trở về quầy hàng nhỏ. Đứa em gái tối nay trở nên điên khùng mà giả vờ thục nữ trong phòng tranh của đột nhiên về.
Giang Tùy đưa mắt sang Tạ Tam Tư dò hỏi, bỏ lỡ chuyện gì ? Tạ Tam Tư tỏ ý gì cả.
Năm phút , Giang Thu Thu kéo Trần Ngộ sang một bên gì đó mà dẫn theo .
Sau đó thử hỏi thì bạn nhỏ thần thần bí bí đó là bí mật của con gái. Giang Tùy lấy tin tức gì từ phía Tạ Tam Tư, xác nhận với em gái: “Bây giờ về nhà?”
Giang Thu Thu ậm ừ đáp lời: “Muốn về.”
Hằng ngày giờ cô bé ngủ từ lâu , mấy ông thì còn hơn một tiếng nữa mới tan học, cô bé quá buồn ngủ đến nổi mí mắt cứ đánh .
Hơn nữa cô bé tin tình báo quý giá, thành xong việc lớn .
“Anh Tùy, em dẫn Tiểu Thu Thu qua bên siêu thị gọi điện thoại nhé, đợi bác Trương ở ngay chỗ ngã tư .”
Tạ Tam Tư đưa xiên mì căn nướng qua: “Lát nữa là xe tới .” Giang Tùy cầm lấy, vẻ mặt ghét bỏ.
Tạ Tam Tư dặn dò: “Ôi, Tùy, đừng vứt chứ. Anh xách lên phòng vẽ tranh, chờ em về ăn.”
–
Giang Thu Thu quá buồn ngủ, mơ mơ màng màng mấy bước trèo lên lưng Tạ Tam Tư.
Giang Tùy nhíu mày: “Chiều nó quá.”
Trần Ngộ cắn một miếng bánh bao nướng: “Đứa trẻ tám tuổi mà.” “Không còn nhỏ nữa.” Giang Tùy : “Con gái nên chiều chuộng quá.”
“Cậu chắc chắn cùng quan điểm với , lập trường của chúng giống , chuyện .”
Trần Ngộ tiếp tục ăn bánh bao và để ý.
Giang Tùy thấy hai bên má của cô phồng lên, tần suất nhanh, trông cứ như con giống như một con chuột hamster, tặc lưỡi: “Sao, trúng tim đen ?”
Giọng Trần Ngộ mơ hồ rõ: “Lười .”
Giang Tùy: “……”
–
Trước mặt quán nướng mù mịt đầy khói, những đốm lửa b.ắ.n khắp nơi. Giang Tùy ở chỗ an cách đó một xa.
“Cái Lưu gì nhỉ?”
Trần Ngộ: “Kha.”
Giang Tùy: “Người ?”
Trần Ngộ: “Về phòng vẽ .”
Lưu Kha cảm giác bà dì của cô tới nên chạy về kiểm tra. Nếu Giang Tùy hỏi đến thì biện cái lý do.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-13.html.]
Giang Tùy cũng hỏi sâu thêm, cái bên ngoài túi cô cầm ít xiên que xiên: “Cậu còn cái nào nướng xong?”
Trần Ngộ ăn nhanh, một xiên bánh bao nướng vèo phát chỉ còn một cái cô đơn xiên: “Mực ống.”
Cơ mặt Giang Tùy giật giật: “Sau khi gọi nữa ?” Trần Ngộ cảm thấy phản ứng của khó hiểu: “Liên quan đến ?” Giang Tùy nghẹn hồi lâu mới lên tiếng: “Không liên quan.” Trần Ngộ liếc sang: “Vậy hỏi?”
Giang Tùy dựa lợi thế chiều cao từ xuống: “Cậu quản ?” Trần Ngộ mím đôi môi bóng dầu, bệnh.
Chuyện bên lề đến là đến, dừng là dừng.
Giang Tùy thở một . Mẹ nó, nếu dừng thì chắc gượng mất.
Vừa tự lắm lời, chính bản cũng thấy ngứa đòn. –
Mực ống là món mà các bạn ở phòng vẽ tranh một nhờ Lưu Kha mang lên hộ, Trần Ngộ cần giải thích gì.
Giang Tùy cũng chuyện.
Cô bán hàng đưa túi đồ ăn cho .
Bên trong đồ do Giang Thu Thu gọi, của Tạ Tam Tư gọi, cũng đồ của gọi.
Mùi hương béo ngậy xen lẫn chút mùi của tương ớt ngọt lan tỏa thẳng . Giang Tùy cầm đồ ăn, ý định .
Ánh mắt ngạc nhiên của Trần Ngộ liếc sang chỗ nhanh chóng thu , dường như đoán điều gì, ánh mắt liếc qua nữa.
Một lúc ánh mắt liếc qua chỗ khác, lơ đãng ở các góc phố trong màn đêm.
Giang Tùy đang công tác tư tưởng tâm lý cho .
Thân là đàn ông, nên để con gái ở một .
Trên đường về phòng vẽ tranh một đoạn tối, trời tối mịt như an .
Dường như Giang Tùy thấy cái lý do hợp với lắm, nên chuyển sang bánh bao súp của cô gái.
Có trời mới mong ngóng bao gặp nó nữa. Một lúc , hai một một về.
Trần Ngộ đằng , Giang Tùy tụt cô hai ba bước. Đôi giày thể thao màu đen ma sát với con đường đá xanh chân tạo nên một tiết tấu ung dung nhàn nhã.
Bầu trời đêm trăng, những ngôi mọc rải rác trung ít ỏi đến thưa thớt và mờ nhạt, chẳng tí thành ý nào.
Bên cạnh cây hòe đang chập chờn lay động là ngọn đèn đường cũ kỹ, Trần Ngộ và Giang Tùy bước quầng sáng khiến cho hai chiếc bóng kéo thật dài.
Trời thu, làn gió cuốn theo những chiếc lá mang theo cảm giác se lạnh. Bước chân của Trần Ngộ chậm , tự hỏi chốc lát mở miệng: “Giang Tùy.” Giang Tùy thờ ơ: “Ờ?”
Trần Ngộ đầu , giọng điệu đều đều: “ mượn bức tranh buổi trưa vẽ.”
Chân Giang Tùy đang bước thoáng khựng .
Trần Ngộ suy nghĩ của : “ định mô phỏng .”
Giang Tùy nhướng mày: “Không tuần mới học vẽ bóng đổ ? Hay nhớ nhầm?”
“Là tuần .” Trần Ngộ : “Chỉ là thấy bản vấn đề với vẽ cảnh nữa, thể suy xét đến việc học vẽ bóng đổ . Như thế thì lúc bắt đầu học lẽ sẽ giúp ích cho việc tiếp thu kiến thức.”
Giang Tùy hạ mắt xuống thì tóc đầu vai của cô mặc sức bay múa mí mắt của , đầu lưỡi vô thức chạm răng: “Thầy Triệu phát sách tham khảo mà?”
Trần Ngộ nghiêng đầu, khuôn mặt trắng nõn nghiêm túc: “ , thích tranh của .”
Tim của Giang Tùy thoáng chốc như hẫng một nhịp.
Khoảnh khắc nhanh đến mức kịp nắm giữ, chỉ còn cảm nhận vỏ đại não chút kích thích, dường như tốc độ lưu thông m.á.u đang tăng tốc.
Anh hứng thú mân mê túi đồ trong tay vài , tuổi trẻ khí huyết sục sôi chính là ở điểm , adrenaline của cứ mỗi lượt tăng lên.
“ sẽ nhanh chóng trả tranh cho .” Trần Ngộ hé miệng: “ đảm bảo bẩn, hư.”
Giang Tùy im lặng gì.
Trần Ngộ hạ mắt bóng cây mặt đất, kiên nhẫn chờ đợi một câu trả lời cuối cùng. Cô sẽ quấy nhiễu, mà cô cũng điều đó.