Trần Ngộ tỉnh phát hiện xe chạy nữa, dừng từ lúc nào. Cô đầu Giang Tùy, ánh mắt mê mang.
Giang Tùy chằm chằm hít thật sâu, thầm nghĩ c.h.ế.t tiệt, đáng yêu thật đấy.
Trần Ngộ ngáp: “Đến nhà ?”
Là giọng điệu mềm mại mà ngày thường từng , hề tính công kích, cũng sự đề phòng.
Giang Tùy sững sờ.
Trần Ngộ bằng giọng mũi mơ hồ: “Hả?”
“Đến .” Giang Tuỳ dời tầm mắt, cô mà nhắm hờ mắt : “Vừa đến.”
Trần Ngộ dụi mắt, cô tỉnh ngủ, vài sợi tóc rơi trán. Cô tùy ý vuốt nhẹ, đường nét mặt nghiêng cũng quá lạnh lùng xa cách, vẻ vô cùng ngoan ngoãn mềm mại.
Ngay cả thở cũng hiền hòa.
Giang Tùy hít một , đó ngửa đầu phía , yên lặng chằm chằm nóc xe vài giây, xách cái túi vải đùi sắp trượt xuống của cô gái lên, nhét vòng tay cô.
“Được , đừng đó như gà ấp gà con nữa, mau xuống xe .”
Đầu óc của Trần Ngộ vẫn còn chút mơ hồ, kịp phản ứng .
Giang Tùy huơ huơ tay mặt cô, đó búng tay một cái: “Tỉnh .”
Trần Ngộ chớp chớp mắt, hàng mi dài như chiếc bàn chải nhỏ quét qua .
Cổ họng của Giang Tùy giật nhẹ, giọng trầm thấp để lộ chút khàn khàn thể diễn tả : “Mẹ kiếp, …”
Anh còn dứt lời thì cánh cửa bên mở , Trần Ngộ ôm túi bước xuống xe.
Cô gái mang trong xe chút lạnh lẽo và mưa gió, để một lời một chữ nào, cũng đầu mà cứ thế cầm ô che mưa ngõ nhỏ.
Hạt mưa tí tách rơi xuống.
Một lúc lâu Giang Tùy mới thu ánh mắt cửa xe đang hé mở , đầu lưỡi vô thức l.i.ế.m môi, ‘Xì’ một tiếng: “Cô nhóc vô tâm.”
Nghiễm nhiên quên rằng chính là kiên nhẫn thúc giục , đúng là não cá vàng.
Trong xe yên tĩnh một tiếng động.
Bác Trương tài xế cho nhà họ Giang hơn nửa đời , từ đến nay bác luôn giữ vững đạo đức nghề nghiệp, chuyện nên hỏi bác sẽ cẩn thận dò hỏi, nên hỏi thì tuyệt đối hỏi. Bác khởi động xe, đánh tay lái về bên trái.
Rất nhanh chiếc xe biến mất khỏi khu phố cũ .
–
Trong nhà đèn cửa bật sáng. Trần Ngộ mở cửa , che chở túi vẽ bằng vải , cả đường chạy thẳng nhà .
Rồi chạy thẳng nhà vệ sinh.
Quần áo vẫn còn sạch sẽ, dơ xe của nhà Giang Tùy. Trần Ngộ thở phào một , xả bồn cầu xong ngoài, đóng cửa về phòng khách.
Cánh cửa bên trái đột nhiên mở từ bên trong, bố Trần mặc áo khoác xuất hiện chỗ cửa, chỗ đó ánh sáng rõ, ông trông vẻ nghiêm túc.
“A Ngộ, bạn học đưa con về nhà ?”
Trần Ngộ kiểm tra tranh: “Đi ạ.”
Bố Trần hỏi: “Phòng vẽ mấy?”
Trần Ngộ trả lời thẳng thừng: “Phòng vẽ ba ạ.”
Vẻ mặt của bố Trần chợt đổi: “Vậy cùng lớp với con ?”
Trần Ngộ thong dong : “ ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-19.html.]
Bố Trần dừng một chút: “Nam nữ?”
Trần Ngộ : “Dạ nam.”
Bố Trần tiếp tục dò hỏi: “Cũng là học sinh trường THPT 3?”
“Không .” Trần Ngộ lắc đầu: “Cậu học THPT 2.”
Hai bố con hỏi trả lời là hình thức ở chung thông dụng hằng ngày.
Bố Trần hỏi xong thì phát hiện trong suốt quá trình con gái hề che giấu gì cả, chắc là suy nghĩ gì khác. Ông xua tay: “Con ngủ sớm .”
Trần Ngộ ‘Dạ’ một tiếng, xách theo túi vải lên lầu, lờ mờ thấy tiếng lầm bầm lải nhải của .
“Chuyện em bảo hỏi hỏi ? Con bé phản ứng gì?” “Đi trong chút.”
“Em hỏi đấy, rốt cuộc con bé phản ứng gì?”
“Em con bé phản ứng gì đến thì tự hỏi ?” “Em tiện hỏi mà.”
Đèn trong phòng bật lên tắt.
“Có gì mà tiện hỏi.”
“Không tiện hỏi chính là tiện hỏi. Không loại chuyện luôn là bố hỏi .”
“Ai ? Pháp luật nước nào quy định như ?”
“Anh nhỏ chút.”
“Sao? Sợ con gái em thấy, hình tượng của em giữ ?”
“……”
“Nghĩ đến là thấy tức, con bé với còn là vì em . Mấy năm nay lúc nào cũng là em diễn vai chính diện, diễn vai phản diện, đều là em .”
“……”
Trần Ngộ dẫm lên cầu thang ngoài trời trơn trượt lên lầu hai. Tiếng chuyện của bố dần trở nên mơ hồ, từng câu từng chữ biến mất trong màn đêm râm mát.
–
Rửa mặt xong lên giường hơn mười một giờ, Trần Ngộ ôm túi chườm nóng bò lên giường, phía bên trong giường, lưng dựa vách tường, phía lưng kê cái gối đầu.
Cô đặt túi chườm nóng lên bụng, lấy cái kẹp hồ sơ màu xanh lá chăn và mở , sờ một tờ giấy vẽ bên trong, dùng kẹp bạc kẹp .
Lại lấy bức vẽ của Giang Tùy, tìm vị trí đặt nó.
Trần Ngộ bức vẽ, cầm bút chì vẽ hình dạng lên giấy vẽ.
Thời gian lặng lẽ trôi ngòi bút.
Trần Ngộ vẽ hình thuận lợi lắm, cô thấy kết cấu của lồng hấp cũng dễ, ban ngày cũng vẽ nó vô ở trong lòng, nhưng khi thật sự vẽ thì giống như . Rõ ràng là vẽ theo nhưng vẫn cảm thấy đúng lắm.
Cô thất vọng mà buông bút, cầm bức vẽ của Giang Tùy lên nữa, xem đến nhập tâm.
Nét bút mạnh mẽ tinh tế, thu phóng tự nhiên, một tác phẩm thành thạo.
Vẽ thật , Trần Ngộ nghĩ.
Thứ gọi là thiên phú , thể gặp thể cầu.
Trần Ngộ thu những suy nghĩ chút bổ ích , tiếp tục vẽ vời.
0 giờ, cô vẽ hình xong thì chịu nổi cơ thể yếu đuối nên tùy tiện dọn dẹp ngủ.