KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 20

Cập nhật lúc: 2024-12-13 08:30:16
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bình thường Trần Ngộ mệt, đầu dính gối là ngủ ngay, ít khi mơ. Tối nay cô một giấc mơ, trong mơ cô còn vẽ bức vẽ .

đang nhập tâm vẽ thì trai bỗng nhiên duỗi đầu từ phía lưng cô, lẩm bẩm : “Chảy ngoài .”

Cô khó hiểu đầu : “Cái gì chảy ?”

Ngón tay của trai chỉ chỉ: “Nước súp.”

Trần Ngộ theo ánh mắt của , lồng bánh bao súp biến thanh thật từ lúc nào, nóng hôi hổi, mùi thơm nức mũi.

Trong đó một chiếc bánh bao thủng, chảy một ít nước súp ngoài.

“Hít hà.”

Chàng trai ngậm ống hút, hút lấy nước súp chảy như em bé, ăn hết một lồng bánh bao, đôi mắt đen nhánh sắc nhọn chằm chằm cô như một con sói hung ác.

“Vẫn nữa.”

Trần Ngộ đột nhiên mở bừng mắt, ánh nắng mặt trời chiếu lên bức màn.

Giấc mơ lung tung rối loạn gì ……

Trần Ngộ trừng mắt trần nhà mà phàn nàn một câu, lồng n.g.ự.c phập phồng thật mạnh. Cô hít thở sâu mấy mới khôi phục , lau mặt, mặt đều là mồ hôi, bụng trướng đau, cả mềm nhũn, thể dậy nổi.

Lại thêm hai phút .

Sau đó, hai phút trôi qua.

Lại thêm năm phút thôi, chỉ năm phút thôi.

Năm phút cũng trôi qua.

Trần Ngộ mò tìm đồng hồ báo thức bàn xem. Không , thể nữa. Cô vén chăn lên, gương mặt trắng bệch dậy.

Dưới lầu truyền đến tiếng kêu lớn: “A Ngộ, con dậy ?”

“Dậy ạ.” Trần Ngộ uể oải.

Mẹ Trần kêu: “Hôm nay lạnh thật, nhiệt độ hạ , con mặc nhiều một chút.”

“Vâng ạ.”

Trần Ngộ áo ngủ, lấy áo thun dài tay trong tủ quần áo mặc , bên ngoài mặc chiếc áo sơ mi ca rô trắng hồng. Cô đẩy cửa sổ bên ngoài.

Không mưa ngừng từ lúc nào, mái hiên vẫn còn tí tách mấy giọt nước nhỏ.

Bầu trời âm u, gió to thổi đến.

Trần Ngộ đang mệt, hít một ngụm gió lạnh nhịn khỏi mà rùng . Cô chút do dự đầu lục tủ quần áo, lấy thêm một cái áo hở cổ màu đen mỏng.

Dưới lầu, Trần đang quét rác thì đột nhiên điện thoại trong phòng vang lên. Bà buông cái chổi chạy điện thoại, miệng ngừng nghỉ : “Ai gọi sớm ?”

Mẹ Trần lau tay lên tạp dề, cầm lấy ống điện thoại: “Alo?”

“Tút tút tút——”

Đối phương cúp máy.

Mẹ Trần nghĩ là gọi nhầm, bà buông điện thoại vài bước, trong lòng chợt nổi lên nghi ngờ, trở về bấm điện thoại bàn, dãy vội phòng bếp tìm ba cô.

“Lão Trần, gọi đến nhà , em bắt máy thì cúp ngay, xem khi nào là……”

Bà còn xong thì điện thoại vang lên.

Hai vợ chồng em, em , đưa mắt .

Mẹ Trần đẩy chồng : “Anh máy .”

trong nháy mắt bà đổi ý: “Thôi để em .”

Sau đó đổi ý: “Anh cũng đây .”

“Anh còn đang nấu ăn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-20.html.]

Bố Trần bà kéo , yên tâm bánh dưa vuông trong nồi.

“Không cháy .” Mẹ Trần .

Điện thoại kết nối, đầu dây bên là một giọng nho nhỏ trong trẻo chút lo lắng: “Dì, chào buổi sáng ạ. Cháu là Thu Thu, cháu tìm chị Trần Ngộ ạ.”

Một lúc lâu Trần mới phản ứng , bà che ống điện thoại, đầu chia sẻ tin tình báo với chồng : “Là một đứa trẻ.”

Cho nên là bà suy nghĩ nhiều, nghĩ sai .

Bố Trần chắp hai tay lưng, qua chút nể nang mà phê bình: “Em đấy, bốn mươi tuổi còn hề khả năng phán đoán và năng lực tự hỏi gì cả, một hồi hoảng một hồi lo, gió thành mưa.”

Ông xụ mặt : “May là con gái giống em, nếu tầm cả đời cũng cứ như .”

Mẹ Trần: “……”

Trần Ngộ sống dở c.h.ế.t dở mà đánh răng xong, tóc còn chải cô gọi xuống lầu điện thoại.

Đầu dây bên Giang Thu Thu giọng cô thì lập tức nhảy dựng lên:

“Chị ơi, là em nè, em nè, em là Thu Thu.”

Đầu óc của Trần Ngộ mất một giây mới tìm đoạn ký ức ngắn ngủi về cô bé : “Thu Thu, em dậy sớm ?”

“Hôm nay là thứ hai đó.”

Giang Thu Thu vui vẻ, điện thoại là thu hoạch tối hôm qua của cô bé. Mới sáng sớm cô bé bên cạnh điện thoại bàn, cầm ống lên buông xuống, lặp lặp nhiều mới gọi.

“Chị ơi, hôm nay em học đó.”

Trần Ngộ vuốt đầu tóc rối tung của . Hiện tại cô cần ngày ngày đến trường học, ngày nào cũng đến phòng vẽ tranh tập luyện, hai ngày nghỉ nên cũng quên hôm nay là ngày thứ mấy trong tuần.

“Em ăn sáng ?”

Giang Thu Thu lẩm bẩm: “Vẫn ạ, em đợi trai em, ngủ nướng.”

Ngay đó, cô bé chợt nhận gì đó, chút luống cuống vội vàng sửa miệng:

“Không đúng, đúng.”

“Anh của em ngủ nướng, buổi tối vẽ tranh xong về nhà còn học nữa, đến khuya mới ngủ.”

Giấu đầu lòi đuôi.

Phía đối diện mơ hồ truyền đến tiếng mở cửa, Giang Thu Thu giật :

“Chị ơi, chị chờ em chút nhé.”

Nói xong cô bé lập tức ném ống chạy ngoài, thì thầm gọi: “Anh, , !”

Vừa liên tục vẫy tay.

Giang Tùy lật cổ áo về phía cửa phòng cô bé, trong mắt chút tơ máu, giữa mày còn bao trùm vẻ mơ hồ ngủ đủ giấc: “Gì đấy?”

“Mau đến đây.”

Giang Thu Thu dùng tay che bên miệng: “Em đang điện thoại với chị gái.”

Giang Tuỳ chợt dừng động tác tay: “Chị gái nào?”

Giang Thu Thu chớp đôi mắt to: “Chị Trần Ngộ đó.”

Giang Tùy trợn tròn mắt, nhíu mày: “Em lấy điện thoại từ ?”

“Tối hôm qua xin.” Giang Thu Thu đắc ý : “Em ngoan, chị gái thích em.”

Giang Tùy búng tay lên trán cô bé: “Ngoan cái quần.”

“À em đói bụng , em xuống lầu ăn sáng. Anh ơi, với chị gái giúp em nhé.”

Gương mặt Giang Tùy giật nhẹ. Lời dối kiểu ma mới tin.

mà khi phòng em gái, cầm lấy ống tự giác ngớ ngẩn với đầu bên điện thoại một câu.

“Tối hôm qua bài thi.”

Loading...