KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 23
Cập nhật lúc: 2024-12-13 08:36:54
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Điện thoại Trần Ngộ cúp , hiểu quát.
Trần Ngộ cũng rõ bệnh thần kinh của Giang Tùy là sinh là từ lúc nào. Cô dựa ý chí kiên cường sống sót qua hai ngày gian nan nhất, đó từ từ phục hồi sức lực.
Mỗi tháng đều trải qua tai hoạ.
Bài thuốc Trung y, Tây y dân gian gì cũng thử qua , cuối cùng vẫn đấy, cố chịu.
Kiếp nạn tháng của Trần Ngộ đến thời kỳ cuối, các sơ đồ cấu trúc của khối hình học tường phòng vẽ tranh đều đổi, dán lên chính là một khối hình học đơn.
Tiếp theo vẫn là vẽ mô phỏng, chẳng qua là vẽ cảnh, mà là phác họa.
Ngoại trừ phòng vẽ tranh một vẽ hình cầu thì ba phòng vẽ tranh còn đều vẽ hình lập phương.
Nói chung tương đối đơn giản hơn một chút.
Bởi vì đường viền hình tròn vẽ lưu loát trong một thì vẽ từng nét một.
–
Trần Ngộ vẽ hình lập phương cũng lắm, đúng hơn là còn tệ hơn cô tưởng. Buổi trưa cô về nhà ăn cơm mà ngẩn ngơ giá vẽ.
“Này? Trần Ngộ, về ?”
Đột nhiên cửa phòng vẽ tranh đẩy , Vu Miêu lắc lư : “Bức vẽ của … .”
Trần Ngộ còn kịp đáp , Vu Miêu chỉ lo hướng dẫn phần : “Không lúc sáng bục lão Triệu giảng ? Có hiểu ?”
“Phác họa phần trung tâm là mảng tối.”
Vu Miêu đến phía giá vẽ, dùng bàn tay bụ bẫm vỗ nhẹ lên khối hình học tường, hình dáng quơ tay múa chân: “Khi ánh sáng chiếu vật thể thì sẽ hình thành mảng sáng, mảng tối, bóng đổ và nơi ánh sáng b.ắ.n thẳng đến, ánh sáng phản xạ thể đến—— đường ranh giới giữa sáng và tối.”
Trần Ngộ yên lặng lắng mà lời nào.
Vu Miêu đến nước miếng bay tứ tung, đến hất nghiêng giá vẽ của cô:
“Cậu chỗ của xem, vẽ chuẩn.”
Trần Ngộ thấy chỗ Vu Miêu chỉ là bóng đổ, ánh mắt cô chợt hiện lên ánh sáng.
Trên sách hướng dẫn là thế nào thì cô vẽ theo thế đấy, còn nguyên nhân trong đó thì hiện tại cô vẫn hiểu rõ.
Cô chỉ vị trí và hình dạng của bóng đổ quyết định bởi hướng ánh sáng từ tới, là mạnh yếu, là tụ phân tán.
Ánh sáng và bóng thể tách rời , cần cùng xem xét.
Mà lý luận và thực tiễn thì chút cách.
Vẽ lắm thì điểm thi tuần sẽ bao giờ tăng lên.
“Chỗ nào đúng?” Trần Ngộ và hỏi.
Vu Miêu hỏi đến đỏ bừng mặt. Cậu hưởng thụ chăm chú khoe khoang kiến thức gà mờ của , lung tung: “À, chính là…… Nói thế nào đây……”
“ cũng rõ , dù thì là, thế nào đây, quá khó.”
Vu Miêu xóa xóa vẽ vẽ ở chỗ bóng đổ .
“Như , mờ một chút, xem hơn nhiều ?”
Trần Ngộ gì.
Vu Miêu gượng một chút: “Không hiểu đúng . Không , vẽ nhiều sẽ hiểu thôi, lão Triệu sẽ dạy cho .”
“Bây giờ mới chỉ là một khối hình học đơn thôi, về còn vẽ theo nhóm, đó là vẽ tĩnh vật. Tĩnh vật còn , bản cảm thấy vẽ cũng , chủ yếu là vẽ thạch cao lúc , đó là một trở ngại khi vẽ vật thực.”
Cậu như ông cụ non: “ là từng trải, thể chắc chắn mà với là vẽ thạch cao thật sự đáng sợ. Đến lúc đó nếu còn nắm vững những thứ cơ bản thì sẽ thảm. Cho nên nhất định quan sát mấy vật phẩm xung quanh nhiều hơn, hoặc là những phong cảnh thiên nhiên xung quanh, nghệ thuật sinh từ cuộc sống mà.”
Trần Ngộ còn đang suy nghĩ bóng đổ, so sánh giữa sách hướng dẫn và bức vẽ của , nhớ bức vẽ bóng đổ của Giang Tùy.
Mô phỏng mấy , hiểu vẫn là hiểu.
Trần Ngộ phiền não nhíu mày.
Vu Miêu cho rằng cô đạo lý của cho giật nên càng cao thâm khó đoán : “Cho dù là bóng đổ là sáng tối, mấy thứ dựa khác dạy là , tự hiểu .”
“Vậy mới hiểu đây, chính là quan sát, từ từ thôi, vẽ tranh là chuyện thể gấp .”
Trần Ngộ mở miệng: “Cậu ăn cơm ?”
Vu Miêu nhếch môi toe toét, lộ răng cửa khe hở rộng giữa hai hàm răng: “Đi ngay đây, nếu chỗ nào hiểu thể đến phòng vẽ hai tìm . Đừng lo lắng sẽ ảnh hưởng vẽ tranh, hiện tại mấy thứ các học đều cần học nữa, tùy tiện vẽ tranh mà thôi.”
“ , em họ của vẽ tranh giỏi, là cấp bậc đại thần. Chờ đến chỗ chúng thì sẽ bảo dạy .”
Mới , nụ đắc ý mặt Vu Miêu lập tức còn nữa.
–
Giang Tùy dựa tường, miệng ngậm một miếng bánh trứng.
Vu Miêu rũ đầu bước nhanh qua.
Trên hành lang vang lên tiếng nhạo: “Mù ?”
Cả Vu Miêu run rẩy dữ dội, vẫn duy trì tư thế cúi đầu xoay : “Anh, Tùy.”
Cái chân chống tường phía của Giang Tùy nhịp nhịp hai cái: “Hiện tại cái học đều cần học đúng , khi nào dạy ?”
Gương mặt Vu Miêu trắng bệch , nịnh nọt : “Anh Tùy đỉnh, cần dạy.”
Giang Tùy cắn một miếng bánh trứng: “Đỉnh ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-23.html.]
Vu Miêu thấy tiếng giòn tan khi cắn bánh tart, mà da đầu tê tái, vội : “Đỉnh.”
Bầu khí trở nên ngột ngạt.
Giang Tùy ăn bánh tart trứng, thong thả ung dung mà l.i.ế.m vụn bánh rơi bên môi, đang suy nghĩ gì.
Vu Miêu ứa mồ hôi lạnh, cũng đó là thứ gì mà thơm quá. Cậu đói thèm, còn sợ nữa.
“Cái đó, Tùy nếu chuyện gì nữa thì về nhà đây. Mẹ còn đang đợi về nhà ăn cơm trưa.”
Giang Tùy phất phất tay.
Vu Miêu nhanh chân bước vội , lưng bỗng nhiên vang lên giọng : “Cậu đứa em họ……”
Thân hình mập mạp cứng đờ, hiểu nguyên nhân: “À, đúng, đúng.”
Giọng điệu của Giang Tùy tùy ý: “Tên gọi là gì ?”
Vu Miêu ông lớn lên cơn gì, miên man suy nghĩ, miệng thì lắp bắp : “Vu, Vu, Vu…”
Giang Tùy nghiền ngẫm: “Mã?”
Vu Miêu trừng mắt: “Vu Kỳ!”
Muộn màng nhận phản ứng của là đang tìm đường chết, nơm nớp lo sợ : “Anh Tùy, em họ của tên là Vu Kỳ.”
Giang Tùy lộ dáng vẻ tức giận, cũng một câu chửi tục nào.
Vu Miêu chẳng những thở phào nhẹ nhõm mà ngược còn sợ hơn. Quá hợp với lẽ thường, chuyện khác thường chắc chắn gì đó.
Một lát Giang Tùy hỏi: ” Kỳ trong cầu nguyện?”
Vu Miêu lập tức đáp: “ .”
Giang Tùy khẽ nhếch môi, ý vị sâu xa nở nụ : “Vậy thì nên cầu nguyện chút.”
Vu Miêu rõ.
Giang Tùy đang suy nghĩ gì đó, chờ đến lúc hồi phục tinh thần thì phát hiện tên mập vẫn còn đang lau mồ hôi. Sắc mặt tối : “Đệch, còn ở đây?”
“…… ngay đây.”
Vu Miêu , lén lút nghiến răng. Chờ em họ đến đây xem xem còn thể nổi bậc ở phòng vẽ tranh nữa .
–
Giang Tùy ăn hết một cái bánh tart, mở cửa phòng vẽ tranh, ánh mắt về phía cô gái ở góc trong cùng bên .
“Bạn Trần của chúng chăm chỉ .”
Trần Ngộ .
Giang Tùy ở mặt cô khinh bỉ quen , sức chịu đựng cũng dần nâng cao, ví dụ như lúc cũng nổi giận.
“Cách vẽ và nguyên lý gì đó trong tài liệu đều . Chữ trắng chữ đen giải thích rõ ràng rành mạch, hiểu thì xem sách là .”
Trần Ngộ: “Xem .”
“Học vẹt thì ích khỉ gì.”
Giang Tùy dùng chân đẩy cái ghế qua, xuống đưa một phần bánh tart trứng cho cô.
Trần Ngộ nhận lấy: “ ăn .”
Giang Tùy đưa đến mặt cô: “Nhận lấy.”
Trần Ngộ vẫn nhúc nhích.
Giang Tùy chịu thua cô: “Cậu cầm, giảng cho .”
Trần Ngộ rũ mí mắt xuống nâng lên, vươn tay nhận lấy túi giấy : “Giảng .”
“……” Giang Tùy thấy cô cầm mà ăn thì thúc giục : “Lạnh thì sẽ giòn, nhân lúc còn nóng mau ăn .”
Xong sửng sốt, đệch nhiều thế ?
Trần Ngộ trong lòng trai đang sôi trào. Cô hạ mắt xuống đồ vật trong tay , màu vàng kim, đầu ngón tay xoa nhẹ, thật xốp mềm.
Cô cắn một miếng nhỏ, ngoài giòn trong mềm, mùi sữa, cũng mùi trứng, ngọt mà ngán.
Nó ngon.
Ánh mắt của Trần Ngộ trợn tròn lên: “Đây là cái gì?”
“Hả? Bánh tart trứng đó.”
Giang Tùy kéo khóa áo khoác nửa chừng, thì nghiêng mặt qua:
“Cậu từng ăn?”
Trần Ngộ lắc đầu.
Giang Tùy: “……”
“Trong túi vẫn còn, ăn hết thì tự lấy.”
Hai tay Trần Ngộ cầm bánh tart trứng, ăn từng miếng từng miếng nhỏ, nhai kỹ nuốt chậm.
Ngón tay kéo khóa kéo của Giang Tùy khẽ rung lên, chọc lên mặt cô.