KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 25
Cập nhật lúc: 2024-12-13 08:38:28
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Buổi trưa Tạ Tam Tư đến phòng vẽ tranh, theo thường lệ mà tranh của những khác. Lúc thấy của Trần Ngộ, ánh mắt của suýt nữa rơi xuống.
Đệch đệch đệch, Tùy mà sửa tranh cho Trần Ngộ!!!
Thứ sửa là bóng đổ.
Một cái liếc mắt rõ ràng.
Đường cong đại thần(*) xen lẫn trong bức tranh của tay mơ Trần Ngộ, cực kỳ phù hợp.
(*Đại thần ý chỉ là những cực giỏi, thuộc đẳng cấp như thần thánh.)
Tạ Tam Tư bẻ ngón tay đếm mấy hành vi hiếm thấy gần đây của Tùy, càng đếm càng giật . Cậu lấy mấy củ cải trắng nho nhỏ trong ba lô , kéo kéo chiếc lá ở gốc mà cắn “Răng rắc” một miếng, nhỏ giọng một câu.
“Anh Tùy, em thấy chắc là Phan Lâm Lâm sẽ đến , thì sang đó ?”
Giang Tùy đang xổm bên cạnh giá vẽ sắp xếp thùng dụng cụ, mắt cũng thèm nâng: “ ăn no rửng mỡ ?”
Tạ Tam Tư cũng xổm xuống, hì hì.
Giang Tùy ném d.a.o rọc giấy thùng dụng cụ: “Cười .”
Khi chuyện thì tùy ý liếc sang cô gái, thấy cô đang gãi chân.
Ống quần Jeans màu xám kéo lên một đoạn, mắt cá chân xinh xắn hiện , ở mấy vết móng tay nhạt.
Ánh mắt Giang Tùy quét qua chỗ trống bên cạnh cô, quét qua quét , dừng một lúc mới di chuyển tầm mắt .
–
ai ngờ, Phan Lâm Lâm xin nghỉ 1 tuần chiều nay học .
Lúc Giang Tùy đang nhạc ngủ gật.
Tạ Tam Tư đẩy đẩy cánh tay , ý bảo cửa.
Giang Tùy buồn ngủ chịu nổi, mặt đầy ảm đạm: “Cái gì ?”
Tạ Tam Tư : “Phan Lâm Lâm.”
Giang Tùy nghiêng nghiêng đầu về phía cửa, sự mệt mỏi trong mắt biến mất trong nháy mắt.
Phan Lâm Lâm khựng ở cửa, bước chân cứng đờ, chậm chạp dám bước tiếp do áp suất thấp kỳ quái trong phòng. Cô đầu, chạy đến phòng vẽ một là nữ sinh để hỏi thăm tình hình.
“Xin chào.”
Sáu nữ sinh đều đang vẽ tranh, ai để ý cô .
Phan Lâm Lâm đến gần một nữ sinh: “Thái Tú, chỗ bên của xảy chuyện gì ?”
Thái Tú gì.
Phan Lâm Lâm túm lấy cánh tay của cô : “Thế lúc về thì khí cứ là lạ .”
Cánh tay tóm lấy của Thái Tú run lên, tiếng gãy của ngòi bút giấy vẽ vang lên, một đường cong phá hỏng bóng đổ của hình cầu. Sắc mặt của cô đổi trong chớp mắt, tức giận tránh khỏi tay Phan Lâm Lâm: “Cậu cũng là lúc trở về mà.”
Người bình thường sẽ cảm thấy hổ, khó xử, tiến thoái lưỡng nan.
Phan Lâm Lâm cứ như hiểu, cợt nhả đẩy cô một chút:
“Cái gì thế.”
Thái Tú mặt đầy ghét bỏ về chỗ, lau bộ phận phản quang bức tranh.
“Ài, một tuần đến, các học nhiều như thế cơ .” Phan
Lâm lâm thở dài: “Xem nỗ lực đuổi kịp các , thức mấy buổi tối mới .”
Mấy trong phòng đều xem như cô đang nhảm.
Không đến chuyện vẽ thì kém, thuộc kiểu thiên phú, còn thiếu kiên nhẫn, đánh cá ba ngày phơi lưới hai ngày, chỉ miệng thôi.
–
Phan Lâm Lâm khoác vai Thái Tú: “Lưu Kha, vẽ thật đấy, hổ là trụ cột của chúng , no.1, chính xác là sinh viên chuẩn chỉ. Sang năm chắc chắn sẽ thoải mái chọn lựa những trường mỹ thuật lớn.”
Một cái liếc Lưu Kha cũng thèm cho.
Phan Lâm lâm cũng trông cậy việc nhận câu trả lời. Cô nữa, hì hì với Thái Tú: “Cho mượn cây bút chì .”
Động tác xê dịch giá vẽ của Thái Tú khựng : “Không .”
Phan Lâm Lâm vẫn như cũ: “Vậy cho mượn ít gôm đất sét nào.”
Thái Tú : “Cũng .”
Phan Lâm Lâm tranh thủ lúc cô chú ý, nhanh chóng lục lọi thùng dụng cụ của cô : “Không đây .”
Nói xong thì cầm gôm đất sét và bút chì chạy mất.
Thái Tú còn kịp phản ứng.
“Cái gọt thì lấy, lấy cái tớ gọt xong .” Cô nắm chặt bút chì trong tay, tức đến đỏ cả mắt: “Đấy là cái tớ gọt nhất, ngay cả tớ còn tiếc nỡ dùng.”
“Gôm cũng thế, một tảng lớn như thế cũng cầm hết.”
Những khác một câu tớ một câu đến an ủi cô .
“Thôi, tức giận vì loại đó đáng, bỏ , bỏ .”
“Lát nữa tớ tìm cô đòi giúp .”
“Lần cô tới thì chú ý chút, đừng để cô đạt ý đồ nữa.”
An ủi một lúc, mấy nữ sinh cũng cảm thấy đồng cảm với .
“Nói thật, tìm cô đòi đồ là một việc cực kỳ đau khổ, c.h.ế.t luôn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-25.html.]
“Đồng ý cả hai tay.”
“Cô lúc nào cũng cứ treo cái bản mặt tươi đó lên nhưng đồ thì trả, gì nữa cũng trả. Không ai đánh đang nên chúng thể phát cáu . Chờ đến lúc kiên nhẫn của chúng cạn sạch , thật sự phát cáu lên thì cô mới trả, vẫn đến y như , đúng là một lời khó hết.”
“Có đôi khi cô còn mượn ngay mặt mà là trộm lấy. Thùng dụng cụ ở trong phòng vẽ tranh của ai mà thường xuyên cô lục lọi.”
“Loại giống như cô đúng là khó tả, một hai đời.”
“Nếu để tớ thì cần kiêng dè việc cô là nữ sinh, cứ trực tiếp gọi cô là đồ hổ, gọi mặt dày thì căn bản tác dụng gì, cô còn dửng dưng như , còn cợt nhả .”
“ . Có tớ ăn bánh mì, cô xin một miếng, tớ cho thì cô với khác tớ là quỷ keo kiệt. Thật là, bữa tối của tớ chỉ mỗi tí bánh mì đó thôi.”
“……”
Mấy một lúc cũng tự chính bực thêm.
Lưu Kha từ nãy tới giờ chuyện đột nhiên một câu: “Sao cô giở trò ở chỗ tớ nhỉ?”
Mọi nhất thời nên lời.
Trong lòng , bởi vì độc miệng đó, ?
Không ai trong lời trong lòng, chỉ im lặng bóc phốt.
Lưu Kha xếp thứ nhất ở phòng vẽ tranh, thầy Triệu yêu quý. Cô thường là cuối cùng về, đầu tiên đến lớp. Thế giới của cô trừ vẽ tranh thì những thứ khác chỉ là mây bay.
À, mây bay ở đây bao gồm Trần Ngộ.
Toàn bộ phòng vẽ tranh chỉ cô Lưu Kha cho thể diện.
–
Lưu Kha liếc mấy một cái, đến mức họ cảm thấy chột như thể bóc phốt cô thấy.
Không chờ bọn họ gì để bầu khí lắng xuống thấy Lưu Kha trào phúng: “Bản là bánh bao thì cũng đừng trách chó nghĩ đến.”
Thái Tú cảm thấy lúng túng, cô cắn cắn môi: “Tớ chỗ nào giống bánh bao.”
Những khác cũng thừa nhận bản là bánh bao, cảm thấy nhục nhã, ồn ào giải thích.
“Cái căn bản ở chỗ là bánh bao , Phan Lâm Lâm lòng tự trọng, cũng , mắng cũng mắng , vô dụng cả.”
“ . Mặc kệ cái gì thì cô cũng đều , thể gì đây?”
“Lời khó cực kỳ tớ cũng , cô cứ như mất trí nhớ.”
“Có thể khó đến nỗi nào?”
Cách chuyện của Lưu Kha cực kỳ thẳng thắn và sắc bén: “Các thầm lên án Phan Lâm Lâm, nào cũng là đầu tiên trở mặt với cô , sợ mất mặt, sợ mất thể diện, sợ nhóm nam sinh . Cho nên các để khác trở mặt với cô , khiến cô thể tiếp tục ở phòng vẽ nữa chứ tự tay chuyện đó.”
Mấy cho đỏ cả mặt, thể cãi .
“Không chỉ là mấy các , mấy khác trong phòng vẽ tranh cũng nghĩ giống y như . Phan Lâm Lâm tâm lý hư vinh của các .”
Lưu Kha ngoài nhưng trong : “Hoặc là bỏ thể diện, hoặc là chịu đựng.”
Nói xong thì mở miệng nữa.
–
Phan Lâm Lâm ngang qua phòng vẽ hai, lấy một quả quýt và mấy cái kẹo hạnh nhân.
“Ồ, da mặt dày đến .”
Phan Lâm Lâm hì hì, hai b.í.m tóc tết thành bánh quai chèo theo động tác nhảy của cô mà vung vẩy. Cô sang phòng vẽ bốn một vòng mới ôm theo một túi đầy về phòng vẽ của .
“Trần Ngộ.”
Phan Lâm Lâm móc bộ đồ ăn đồ dùng trong túi: “Bản vẽ của để ngược ?”
Trần Ngộ nheo mắt.
Giữa trưa Giang Tùy dùng bàn vẽ để vẽ bánh tart trứng, lúc cô đặt thì chú ý.
Phan Lâm Lâm chịu bỏ qua, giọng the thé: “Đang chuyện với đấy, là ……”
Đằng đột nhiên vang lên một giọng : “ đấy.”
Phan Lâm Lâm lập tức tắt tiếng, hỏi cũng dám hỏi.
lúc , lầu truyền đến tiếng ồn ào.
“Đệch! Là xe cưới!”
Không là ai hô lên, mấy cánh cửa phòng vẽ đồng loạt mở , tất cả chạy hết ngoài.
Trần Ngộ nắn nắn gôm đất sét, xát lượt từng cái lên chỗ vết chì xung quanh hình trụ giấy.
Giang Tùy ghế xoay , hai chân chụm đá đá thùng dụng cụ của cô, cực kỳ hứng thú : “Vừa nếu lên tiếng thì định thế nào?”
Trần Ngộ gãi mặt: “Không nếu.”
Giang Tùy cảm thấy chán mà “Chậc” một tiếng, lời lên đến miệng nhưng tầm mắt dừng ở mặt cô: “Quay sang đây.”
“Cái gì cơ?”
Trần Ngộ mới sang, má hai ngón tay giữ chặt.
“Bẩn .” Đầu ngón tay của Giang Tùy khẽ lau rút tay khi cô gái phản kháng. Anh dậy khỏi phòng, dừng chân xoay nhà vệ sinh đóng cửa , cúi đầu ngón cái và ngón trỏ của .
Mẹ nó chắc tâm thần .
Không thì ảo giác nắm lúm đồng tiền của cô trong tay.
Hơn nữa còn cùng tay cùng chân ngoài.
Giang Tùy đút cái tay đó trong túi, xoa xoa ngón cái và ngón trỏ qua một lúc.