KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 26
Cập nhật lúc: 2024-12-13 08:38:30
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cửa sổ cạnh sảnh lớn là đầu , tất cả đều đang túm tụm xem cô dâu chú rể.
Các nữ sinh cứ ngừng wow.
“Cô dâu ? Tớ thấy cô dâu.”
“Chắc là xe tới.”
“Các phù rể kìa, trông thì cũng thường thường nhưng hình , bóng lưng như sát thủ.”
Phan Lâm Lâm xé vỏ quýt: “Hai ngày quen một , là ngoài xã hội, hình còn hơn , là cơ bắp.”
Có nữ sinh để ý đến cô : “Con trai mà nhiều cơ bắp quá thì thích.”
Phan Lâm Lâm cầm b.í.m tóc bánh quai chèo: “Kiểu cơ bắp đủ thì cực kỳ mùi vị đàn ông.”
Nữ sinh khác chen : “Vậy đưa đến phòng vẽ tranh xem nào.”
Phan Lâm Lâm ha ha: “ mà để đến đây thì các sẽ ăn mất .”
“Xì, chỉ là đang linh tinh.”
Ánh mắt Phan Lâm Lâm đảo đảo: “Phép khích tướng, mắc lừa .”
Một nam sinh bên cạnh gào lên: “Đến đến , xe đến !”
Tiếp theo là một tiếng: “Đệch! Rải kẹo ——”
Tiếng pháo trúc bùm bùm, ùn ùn xuống như ong vỡ tổ.
Chân Tạ Tam Tư dẫm vài cái, dựa ven tường, hai tay ôm ngực, động tác sợ hãi: “Chưa ăn kẹo bao giờ , một đám ngốc.”
Trần Ngộ Lưu Kha kéo cửa liếc một cái.
“Cậu ?”
Tạ Tam Tư thương mà sợ, thành hoa loa kèn: “Đi . ”
Đám ngốc, thêm nữa, tới đây.
–
Giang Tùy từ trong toilet, sảnh lớn chỉ còn một đống vết tích cùng với Triệu Thành Phong đó lâu, giọng hết .
“Đều xuống hết ?”
Giang Tùy vuốt vuốt sợi tóc trán: “Chắc .”
Triệu Thành Phong cũng nổi giận với hành động của nhóm học sinh, coi như là thả lỏng khi tan học: “Em ?”
“Có gì mà .”
Giang Tùy trở về phòng vẽ ba, phát hiện bên trong một bóng . Bé Tóc Vàng ngày thường nhiệt tình với vẽ tranh, để ý đến chuyện bên ngoài cũng ở đây.
Mấy ngón tay đặt then cửa của gập , gõ gõ từng cái một lúc đóng cửa xuống lầu.
Triệu Thành Phong thổi bụi thạch cao, ngẩng đầu : “Không là gì ?”
“Em gọi họ về.” Giang Tùy lười biếng đáp.
–
Dưới lầu nhiều tụ , cực kỳ náo nhiệt.
Nhà trai tay hào phóng, xách theo từng túi từng túi to, kẹo mừng, cả thuốc lá.
Còn chocolate hãng Dove’s.
Tầm của Giang Tùy tùy ý xuyên qua đám rơi xuống ở một chỗ. Nơi đó hình bóng nhỏ nhỏ gầy gầy, cơn gió thổi qua loạn mái tóc vàng của cô, cô cũng mặc kệ thèm để ý hình tượng, cứ ở mặt đất đầy xác pháo trúc mà đếm kẹo.
Dáng vẻ nghiêm túc như chồng lên bóng dáng hôm đó đếm tiền xu quán nướng.
Rất ngốc.
Chung quanh vui ồn ào, Trần Ngộ thấy Giang Tùy, cô đếm xong kẹo thì đưa kẹo ngô mềm cho Lưu Kha.
“Tớ khỉ lông vàng.” Lưu Kha lấy mấy viên khỉ lông vàng trong túi: “Nè.”
Trần Ngộ nhận lấy: “Rất nhiều loại kẹo.”
“Con loại rẻ .” Lưu Kha nắm lấy đuôi ngựa dài dày, vuốt : “Nhà điều kiện , rải nhiều.”
Chủ đề đổi, cô cảm khái: “A Ngộ, nghĩ tới kết hôn bao giờ ?”
Trần Ngộ bày vẻ mặt “Không chuyện ”, vẻ mặt kháng cự:
“…… Còn sớm lắm.”
“Tớ cảm thấy gì thú vị.”
Lưu Kha thổn thức: “Cậu xem đám cưới . Người vui mừng nhất là họ hàng thích, còn cả mấy ăn kẹo mừng chúng nữa, cô dâu chú rể cứ như đang thành nhiệm vụ nào đó .”
Trần Ngộ chú ý, cô sang từng gương mặt tươi , cuối cùng đáp bạn : “Trước tiên cần nhọc lòng nghĩ đến kết hôn , bạn trai còn .”
Lưu Kha: “……”
“Cậu ?”
Trần Ngộ nhún vai: “Không .”
Chiều cao của Lưu Kha chính xác là 1m7, cao hơn cô 10 centimet, tay nâng lên nhẹ nhàng vỗ đầu cô: “Bạn học , cũng khác tớ bao nhiêu .”
Khóe miệng Trần Vũ giật giật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-26.html.]
Lưu Kha một câu đầu đuôi: “A Ngộ, nghĩ tình cảm xây dựng từ thời cấp ba thể bền chặt bao lâu?”
Trần Ngộ để ý, vô thức cắn đầu lưỡi, đau đến mức cô suỵt suỵt hút khí.
“Lúc thì kết hôn, lúc thì yêu đương.” Trong miệng cô vị rỉ sắt, hàm hồ mấy chữ: “Cậu ?”
Lưu Kha gì.
Trần Ngộ cô đầy nghi ngờ.
“Tớ sang chỗ Thái Tú xem xem.” Lưu Kha thẳng đến chỗ mấy nữ sinh của phòng vẽ tranh đang tụ tập.
Trần Ngộ như là đang suy nghĩ điều gì, cô nhớ rõ là bố của bạn đều là ưu tú, thanh niên trí thức, văn hóa, hai cùng từ cấp ba đến tận ngày hôm nay.
Thời đại đó quá gian khổ, để bảo vệ cho một thứ thì thật sự là dễ dàng gì.
Không xảy chuyện gì đấy chứ?
Trần Ngộ xoa xoa ấn đường, chỉ hy vọng là bản nghĩ nhiều.
–
Trong đám phía , Giang Tùy như hạc trong bầy gà ở cạnh bồn hoa, ghi nhận từng cử động một của Bé Tóc Vàng trong mắt của .
Biểu cảm nhỏ cũng phong phú.
Tạ Tam Tư ôm một đống kẹo sang, vui như lợi gì lớn lắm: “Này, Tùy em ……”
Nói một nửa, lướt qua mất .
Giang Tùy sải bước hành lang, gọi cô gái đang chuẩn lên lầu : “Kẹo , cho một viên.”
Trần Ngộ cái tay đang duỗi đến mặt .
Giang Tùy ám chỉ ngoắc ngoắc tay.
Trần Ngộ nhúc nhích: “Cậu ?”
Giang Tùy liếc cô: “Hỏi thừa.”
Trần Ngộ: “Vậy tự mà lấy.”
Giang Tùy: “Quá mất mặt, .”
Trần Ngộ: “Không thì đừng ăn.”
Giang Tùy: “……”
Vốn dĩ chỉ đùa cô chơi một chút chứ ăn, bây giờ thì bằng cách ăn.
Giang Tùy nâng một chân lên gác cầu thang một cách ngang tàng, bày tư thế “Nếu ngang qua thì để phí qua đường” của thổ phỉ.
“Bạn Trần, hai tính sổ chút nào, cuối tuần giúp đánh đuổi bọn côn đồ. Nếu nhờ , sẽ kêu rách cổ họng trong hẻm nhỏ.”
Trần Ngộ chút hoang mang : “Đêm đó, lúc con ch.ó đó xông tới, để núp lưng , còn chỉ cho cách dẫn chó rời .”
Giang Tùy xuất chiêu: “ cho mượn tranh mang về để vẽ phỏng theo.”
Trần Ngộ tiếp tục từ từ phản kích: “Bốn cái bánh bao súp, hôm qua một phát ăn hết luôn.”
Giang Tùy cụp mắt, một tiếng: “Vẫn là cuối tuần , mưa to quá thể đạp xe, đưa về nhà.”
Trần Ngộ thua.
Giang Tùy nâng tay: “Hửm?”
Trần Ngộ cạn lời, đưa cho một viên kẹo đậu phộng.
Giang Tùy gõ gõ giày thể thao của : “Trưa hôm nay sửa tranh cho , còn dạy vẽ tranh.”
Trần Ngộ lấy kẹo .
Giang Tùy giơ hai ngón tay lên, lắc lư mặt cô: “Hai viên.”
Trần Ngộ ghét bỏ lườm một cái: “Sao cứ như đứa trẻ con thế?”
“Ai cần lo.”
Giang Tùy nhận cái kẹo bọc trong giấy đỏ đầy khí hân hoan mà cô đưa, trông quê mùa chết. Anh voi đòi tiên: “ khỉ lông vàng.”
Trần Ngộ nhíu mày: “Chỉ cái thôi.”
Giang Tùy từ cao xuống mái tóc mềm mại đỉnh đầu cô: “Cho một viên khỉ lông vàng, những cái khác cần.”
Trần Ngộ giống một lớn nghiêm khắc chiều theo đứa trẻ nghịch ngợm, đồng tình hành vi nuông chiều. Cô lạnh lùng : “Không .”
Giang Tùy nổi giận: “Đệch, ông đây chỉ cần một cái, đừng quá đáng.”
Trần Ngộ bước qua chân của , lên lầu.
Giang Tùy theo bản năng mà đằng cô.
“Cho một cái.”
“Không cho.”
“Cho một cái.”
“Không cho.”
“……”
Trên hành lang, Tạ Tam Tư từ hướng cửa cầu thang lên phía , gương mặt em bé nhăn , một lời khó hết.
Sao Tùy chó má như thế?