KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 27

Cập nhật lúc: 2024-12-13 08:40:00
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Ngộ tính tình hướng nội, bộc lộ cảm xúc ngoài và là một vô vị, những khác phái tiếp cận cô cũng ít, nhưng bao lâu bỏ cuộc.

Bởi vì cô nhiệt tình, phản ứng lạnh nhạt với , việc, mới đầu bọn họ sẽ cảm thấy mới mẻ, nhưng dần dần sẽ chán.

Cảm thấy nhàm chán, thú vị.

Thế là bọn họ tìm những mục tiêu khác, mục tiêu thú vị hơn.

Trần Ngộ nhiều kinh nghiệm giao tiếp với khác phái. Giang Tùy suốt ngày bày vẻ mặt như thể ai mắc nợ tám trăm vạn , kiên nhẫn với bất cứ chuyện gì, vài câu nổi nóng, nhưng kỳ lạ là kiên nhẫn với cô, cô cũng khá bất lực.

Cuối cùng vẫn đưa khỉ lông vàng cho .

Cho ăn.

Từ tầng một đến tầng năm, đúng là khó hiểu.

Giang Tùy ném khỉ lông vàng lên trần nhà, ánh mắt thoáng qua cô gái dựa tường vẽ khối hình học ở phía , hề nhúc nhích, giống như bất động .

Anh nhẹ nhàng bước đến bên cạnh, khom lưng cúi đầu xuống, hai mắt khép hờ, môi nhẹ nhàng dán tai cô.

“Này!”

Trần Ngộ giật đến cả run lên một chút, phảng phất như run đến xuất hiện ảo ảnh.

Giang Tùy đặt tay phía giá vẽ, đến nỗi vai run lên.

“Đệch, Bé Tóc Vàng, buồn thật đấy, xem dọa đến mức nào kìa.”

Sắc mặt của Trần Ngộ chợt lạnh .

Giang Tùy chống cằm lên cánh tay , mỉm cô gái : “Giận ?”

Biết nhưng vẫn cố hỏi.

Hơn nữa còn cảm thấy và áy náy.

Ánh mắt Trần Ngộ lạnh lùng liếc một cái, đồ trẻ con, nhiều nhất là ba tuổi, thể hơn .

Giang Tùy ném khỉ lông vàng lên đùi cô: “Thôi , bù đắp cho đấy.”

Trần Ngộ vẫn còn tức giận, nhưng vẫn đưa tay .

Khỉ lông vàng tội.

Giang Tùy đá chân giá vẽ, đột nhiên : “Cậu chơi cờ ca rô ?” Động tác bóc giấy gói kẹo của Trần Ngộ ngừng , ánh mắt dò hỏi.

Giang Tùy khẽ : “Rảnh thì cũng rảnh……”

Trần Ngộ ngắt lời: “ rảnh.”

“Bạn học Trần, bình tĩnh chút, đừng vội từ chối.”

Giang Tùy nhanh chóng trải giấy vẽ ở mặt bản vẽ của , cầm bút chì lên, linh hoạt vẽ một bàn cờ.

“Hai chúng chơi một ván, dùng bút chì vẽ quân cờ lên, của là O, còn của là X.”

“Nếu thắng……”

Giang Tùy nhướng mày, tầm mắt rơi khỉ lông vàng lột một nửa trong tay cô: “ sẽ mua cho một túi đó.”

Anh xong thì bắt gặp cô đang ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên ánh sáng lấp lánh.

Khóe miệng Giang Tùy cong lên: “ nếu thua…”

Trần Ngộ nắm chặt giấy gói kẹo, nhét viên kẹo sữa miệng nhai vài cái, :

sẽ thua .”

Giang Tùy nhướng mày lên: “Cao thủ?”

Trần Ngộ kéo chiếc ghế đẩu đến bên cạnh , thờ ơ : “ chơi bao giờ.”

Giang Tùy: “……”

Thiểu năng trí tuệ là đây.

Hai phút , Giang Tùy cảm thấy mới là thiểu năng trí tuệ, quai hàm của giật nhẹ, nghiến răng : “Mẹ nó, mà bảo chơi bao giờ?”

Trần Ngộ khẽ liếc một cái, bóng gió: “ màu, dối gì.”

Giang Tùy chịu thua, trừng mắt chằm chằm mắt cô mà phát lửa, sắc mặt trở nên tái nhợt.

“Trước khi bắt đầu, hỏi về luật chơi, rằng mỗi năm điểm, ai năm điểm một đường thẳng sẽ chiến thắng.”

Trần Ngộ linh hoạt xoay bút chì hai : “Rất đơn giản, mới chơi cũng cần mò.”

Giang Tùy ngửi thấy mùi sữa thơm thoang thoảng, vô thức chằm chằm đôi môi bóng loáng và ẩm ướt của cô, một lúc đưa yêu cầu trơ trẽn: “Chơi 3 ván thắng 2 ván.”

Trần Ngộ: “……”

Giang Tùy với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: “Nhanh lên.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-27.html.]

Tầng vẫn đang ồn ào, vài ba lượt phòng vẽ, , chia kẹo hỉ của họ.

Trong phòng vẽ ba vẫn chỉ Trần Ngộ và Giang Tùy.

Hai đối diện , , , bốn mắt , ai gì cả.

Không hiểu trở thành trò chơi trừng mắt .

Một lát , Trần Ngộ nhắm đôi mắt khô khốc của , cảm thấy chút bất lực: “Được , chơi 3 ván thắng 2 ván.”

Giang Tùy kịp gì thì thấy cô lạnh lùng : “Đây là ván cuối cùng, đừng đổi chơi 5 ván thắng 3 ván nữa.”

“Đương nhiên.” Giang Tùy gật đầu qua loa.

Một lúc , Tùy tự giác im miệng.

Trần Ngộ lên một cách nhàn nhã, phủi phủi bụi chì rơi : “Một túi khỉ lông vàng, đừng quên, loại chính tông, lấy hàng giả.”

Hai tay Giang Tùy chống lên trán, tóc đen trán trong kẽ ngón tay, cả c.h.ế.t lặng, dáng vẻ như đả kích lớn.

Như thể cuộc đời đến điểm cuối.

Trần Ngộ dùng chân kéo ghế đẩu đến, chợt nhớ chuyện gì: “À mà , mặc dù từng chơi cờ ca rô, nhưng khả năng chơi cờ vây của cũng khá , nên thua cũng quá cùi bắp .”

Giang Tùy: “……”

Mẹ nó, cách an ủi của thật độc đáo, cảm ơn.

Sau khi tan học, Trần Ngộ và Lưu Kha ăn tối với đôi chân đầy bụi chì, Phan Lâm Lâm cũng ở đó.

“Gia đình chú rể giàu , họ phát nhiều socola, nhưng đều cướp hết , các còn cái nào ?” Phan Lâm Lâm bàn thổi giấy gói kẹo:

chỉ giành một cái.”

Không ai quan tâm.

Phan Lâm Lâm tiếp: “ một loại socola sẽ khiến say, cái đó gọi là……”

Một nam sinh ở bàn bên cạnh : “Là loại nhân rượu.”

Hai mắt Phan Lâm Lâm sáng lên: “, đúng, đúng, chính là loại đấy!”

“Anh trai, .”

Phan Lâm Lâm sang đấy , chuyện một cách tự nhiên.

Trên bàn trở nên yên tĩnh.

Trần Ngộ chà lớp tro xám ngón út bên , thể rửa sạch, như thể thấm da thịt .

Mỗi ngày đều nhiều bụi chì bám , còn một đôi tay mà thường là vẽ tranh .

vẽ chút nào.

Trần Ngộ thở dài: “Tuần vẽ sáng tối sẽ kết thúc, cuối tuần kiểm tra, nhanh quá .”

Lưu Kha đang mất tập trung: “Cái gì?”

Trần Ngộ một cái, im lặng vài giây lặp câu lúc nãy.

Lưu Kha lật ly thủy tinh rót : “Như , kiểm tra xong sẽ phân phòng vẽ, cố gắng thi , tranh thủ đến phòng vẽ tranh một.”

Vừa khóe mắt liếc sang bàn bên cạnh: “Cô bên cạnh , luyên thuyên suốt ngày, tai thì mà vẽ.”

Trần Ngộ sờ chiếc bàn gỗ thô ráp, đang vẽ tranh thì nhất là xung quanh bất kỳ tiếng động nào, nếu sẽ tập trung , phiền phức, nhưng thì cả.

Cô là trường hợp .

Phan Lâm Lâm ồn ào và thích lôi kéo khác chuyện, nhưng việc chẳng ảnh hưởng gì đến cô, quan trọng vẫn chính là vấn đề của cô.

“Ai cũng đến phòng vẽ một, nhưng phòng đó chỉ chứa sáu bảy giá vẽ.”

Lưu Kha nghiêm túc : “Tớ nghĩ thành vấn đề.”

Trần Ngộ cũng nghiêm túc: “Tớ cảm thấy vẫn chút vấn đề.”

“Đừng Nói Nước Mắt Anh Rơi Em Chẳng Bận Lòng.” (Tên bài hát)

Đột nhiên bàn bên cạnh vang lên một bài hát trữ tình, lập tức thu hút sự chú ý của trong quán.

Phan Lâm Lâm tận hưởng cảm giác trở thành trung tâm của sự chú ý, cô chậm rãi lấy điện thoại di động từ trong balo , bắt máy.

“Nhìn thấy em rơi nước mắt mà cũng ngoảnh , , nước mắt cũng cạn , trái tim hóa thành tro bụi…”

“Tình yêu dành cho , em hề hối hận, chỉ hy vọng cho em một cơ hội, để em đuổi theo……”

“……”

Mãi đến khi đoạn điệp khúc kết thúc, Phan Lâm Lâm mới bấm nút trả lời, tươi như hoa: “Anh ~”

“Vâng ạ ~ Em đang ăn cơm nè ~”

Giọng của Phan Lâm Lâm ngọt ngào: “Vâng ạ, bây giờ em ngay, bye bye ~”

Tất cả đều là giọng ẻo lã.

Loading...