KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 35

Cập nhật lúc: 2024-12-13 13:56:41
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Ngộ đạp xe qua gốc cây: “ cảm thấy ghê tởm.”

Giang Tùy sững một lúc.

“Ừm, ghê tởm.” Anh cứ thong thả đạp xe theo , khuôn mặt đen tối của còn nữa chỉ còn bầu trời trong xanh, chán ghét : “Khi thấy con trăn khổng lồ tay thằng đó, đến đánh cũng nữa.”

Trần Ngộ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thể chuyện bình thường .

Giang Tùy chuẩn xác nhận những đổi trong cảm xúc của cô gái, khẽ nhướng mày, thật dễ an ủi.

“Lúc tên đó rời , hỏi một câu. ” Anh đạp xe tiến tới, dừng bên cạnh cô: “Cậu đoán xem là gì?”

Trần Ngộ vỗ vỗ mu bàn tay: “Không đoán.”

Giang Tùy như một học giả già: “Người trẻ mà, động não .”

Trần Ngộ tăng nhanh tốc độ, cẳng chân dùng sức đạp một hồi nhưng đến khi thì vẫn bên cạnh cô.

Đá .

Trần Ngộ thở hổn hển, trừng mắt một cái: “Về phương diện nào, chẳng phạm vi nào thì đoán ?”

Giang Tùy thậm chí còn thở gấp, thể lực đúng là khác biệt.

“Đoán đại . ” Anh mỉm hướng dẫn: “Phát huy trí tưởng tượng của .”

Trần Ngộ hít sâu một , điều chỉnh nhịp thở, lời mang đầy ý châm biếm: “Hỏi độc miệng thế?”

Giang Tùy hề tức giận, vẻ mặt cực kỳ hiền lành và thiện : “Cho thêm một cơ hội nữa.”

Trần Ngộ khẩy: “ thể từ chối ?”

Giang Tùy mỉm : “Cậu cần càng đánh càng hăng.”

Trần Ngộ : “Không cần.”

Giang Tùy cô thật sâu, thở dài như , con gái , con bố thất vọng quá.

Trần Ngộ chửi tục .

Gần đây thiết hơn, Giang Tuỳ cũng phần nào hiểu tích cách của cô gái , trêu chọc thế là đủ , còn trêu nữa thì cô sẽ giận. Anh gọi một tiếng, lúc cô thì cho cô câu trả lời.

“Tên đó hỏi rằng Nike cọ chân ?”

Trần Ngộ: “……”

là mới mua thì sẽ cọ.” Giang Tùy : “Tên đó , Nike cũng chỉ thế mà thôi.”

Trần Ngộ: “……”

Câu trả lời thần kỳ đến mức Trần Ngộ thể giải thích : “Tên đó tên là gì?”

Giang Tùy hề báo mà bốc hỏa: “Chỉ là một vai phụ thôi, quan tâm tên của cái gì?”

“Đi thôi, nhanh lên.”Anh khịt mũi, cực kỳ thiếu kiên nhẫn: “Hỏi hỏi hỏi, mà lắm câu hỏi .”

Trần Ngộ nên lời.

Rốt cuộc là ai tìm cô chuyện ?

Con đường dù dài đến cũng điểm cuối, một ngã tư.

Giang Tùy dừng xe, liếc cô gái: “Được , đến đây thôi.”

Vừa dứt lời liền , bỗng thấy tiếng hét từ phía .

“Giang Tùy, chờ .”

Bánh xe lăn qua cỏ khô, phát âm thanh giòn tan gãy gọn, Giang Tùy dừng , kéo kéo khóe môi, cô nhóc đang… sợ ? Không cứng miệng nữa?

Anh phía thì thấy thứ gì đó ném qua.

Cầm lên thử, là một tấm thẻ mỏng màu vàng kim, là thẻ internet.

“Cậu giúp trả tấm thẻ.” Trần Ngộ .

Cơ mặt Giang Tùy khẽ giật giật, thế nào gọi là nghĩ nhiều, chính là lúc đây, cầm cái thẻ internet, gập ngón tay búng một cái.

“Cậu bảo ông đây trả thì ông đây trả ? Cậu là nữ vương hả.”

Trần Ngộ nhẹ nhàng : “Trên đường về chậm thôi.”

Giang Tùy dừng .

Chết tiệt, cảm giác quái lạ như định mệnh đang bóp nghẹt ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-35.html.]

Giang Tùy nhét cái thẻ internet túi: “Ngày mai đưa tiền cọc.”

Trần Ngộ thấy vẫn liền hỏi: “Không về ?”

Giang Tùy dùng ánh mắt tối tăm chằm chằm cô, cho cô một phút cân nhắc, cân nhắc xem đưa cô hết chặng đường còn .

Trần Ngộ nhận tín hiệu mà cũng phát tín hiệu: “Còn việc gì ?”

Giang Tùy đập “Lạch cạch lạch cạch” tay vịn xe đạp, cho cô thêm một phút cân nhắc.

“Vậy , đây.”

Trần Ngộ xong chút do dự mà phóng , một khắc cũng trì hoãn, đó gọi là phong độ lão luyện.

Vẫy vẫy tay áo, lấy một mảnh mây mù.

“.……”

Giang Tùy nghẹn một cục m.á.u đông ở cổ họng, huyệt thái dương nhảy liên hồi.

Mẹ nó, chuyện trách , cho đến tận hai cơ hội .

Giang Tùy đạp xe trở về, tìm tìm giai điệu và bắt đầu ngâm nga một cách uể oải: “Em luôn mềm lòng, mềm lòng, một cô đơn rơi lệ cho tới tận bình minh, em yêu đó mà oán giận……”

Ca từ kiểu gì ?

Giang Tùy hát nữa, duỗi căng các cơ bắp ở chân, nhẹ nhàng điều khiển xe, đạp xe lên một ngọn đồi nhỏ, xắn tay áo lên đồng hồ.

Còn mười phút nữa là mười hai giờ đêm .

Đệch, muộn quá .

Đêm khuya, cô nhóc vẫn còn cô đơn một .

Hai điều là điều kiện thường thấy để một loạt các sự kiện nhất định xảy .

Hình ảnh cũng xuất hiện .

Giang Tùy vén tóc hai , cáu kỉnh chửi “Đệch” một tiếng đầu xe, lao vút xuống dốc phóng xe dọc theo con đường cô gái rời .

Rất nhanh bắt kịp cô.

Đường lớn thì , còn cái đèn đường nữa, hỏng thì cũng vàng khè , đang đóng phim ma hả?

Phố cổ còn thể cũ hơn nữa ?

Giang Tùy phàn nàn giảm tốc độ, chạy cách một ở phía .

Cô gái rẽ một con hẻm nhỏ.

Giang Tùy theo lối rẽ, tựa xe tường, hai tay đút túi quần đến đầu hẻm, thấy cô đỗ xe cửa sột sà sột soạt mở cửa .

Cánh cửa cọt kẹt đóng , con hẻm chìm im lặng.

Giang Tùy liếc ánh đèn trong sân, hít một ngụm khí mười hai giờ đêm, ngâm nga một giai điệu ngắn đường cũ.

Trần Ngộ hề rằng một hiệp sĩ gà mờ cọc cằn đưa cô về nhà, cô lấy đồ trong balo , bới lật .

Cả quyển sổ lẫn cây bút đều thấy , bỏ quên ở tiệm net .

Sáng hôm , Trần Ngộ cảm thấy sắp đến giờ nên gọi điện cho Giang Thu Thu.

Người nhận điện thoại là Giang Tùy.

Không đợi cô gái hỏi gì, Giang Tùy mở miệng: “Là .”

Giọng trầm khàn tỉnh ngủ, âm mũi nặng, hề tí hung hăng ngang ngược nào.

Giống như đang thì thầm một cách đầy mật .

Hơi thở của Trần Ngộ ngừng nửa nhịp, mất tự nhiên gãi gãi tai, cũng hỏi tại điện thoại: “Quyển sổ của rơi ở tiệm net .”

Giang Tùy nhắm mắt : “Ở chỗ .”

Không đợi Trần Ngộ hỏi gì, chủ động với cô: “Tối qua lúc tiệm net thì Tam Tư đưa nó cho , lát nữa sẽ mang đến phòng vẽ.”

“Ồ.” Trần Ngộ : “Vậy cúp máy nhé.”

Giang Tùy xoa xoa gối, mơ hồ đáp: “Ừm…… Khi nào nhà bánh bao súp thì cho một ít…… Đêm qua mơ mơ thấy……”

Không âm thanh nào nữa, chắc là ngủ .

Tiếng thở kéo dài của trai truyền tai Trần Ngộ từ trong điện thoại khiến cô sửng sốt một lát mới cúp máy.

Loading...