KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 36

Cập nhật lúc: 2024-12-14 13:20:11
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một buổi sáng bình yên ở phòng vẽ.

Phan Lâm Lâm vẫn như thường lệ, vẫn là dáng vẻ đó, vui tươi , nhiều nhưng nghiêm túc vẽ tranh.

Xem đúng như lời hứa, đêm qua cô đến tiệm net nên gì cả.

Nếu Phan Lâm Lâm nhắc tới, Trần Ngộ cũng sẽ hỏi.

Vốn cũng chẳng gì cả, nhưng nếu cứ tiếp tục giữ lấy buông thì nó sẽ dần trở thành một thứ gì đó khác.

Kỳ thi sắp đến .

Không khí ở phòng vẽ chút căng thẳng.

Việc xếp hạng và phân phòng vẽ đều liên quan đến thể diện và lòng tự trọng.

Người nhàn rỗi tám chuyện cũng ít .

Chỉ năm ba vẫn cứng đầu, miệt mài toả sáng trong khu vực của bản như thường lệ.

Ví dụ như Tùy.

Anh đại nhạc một tiếng đồng hồ mới động bút vẽ mấy nét giấy, vẫn đang thiết kế tên của chính .

Tổng cộng ba mẫu, mẫu nào cũng đầu.

Tạ Tam Tư qua: “Anh Tùy, chữ , em còn nhận là tên .”

“Nếu gọi là thiết kế chứ.”

Giang Tùy tự cảm thấy , vươn một tay lưng, bắt lấy sợi tóc vàng vai cô gái giật giật.

Dùng lực mạnh.

Trần Ngộ đang xoá phần hình khối màu xám sáng vẽ vài , cực kỳ khó chịu nên quan tâm.

Người phía cũng chẳng bình thường, cứ ngừng phiền cô.

Cô đặt cục gôm xuống .

Giang Tùy hiệu cho cô xem mấy chữ ký: “Cậu thấy ?”

Trân Ngộ đưa mắt lên.

Chữ Giang giống chữ Giang, chữ Tùy giống chữ Tùy, đều trừu tượng, nhưng nét chữ mượt mà, trôi chảy như mây như nước, chắc là liền một nét.

Tổng thể tự do thoải mái, phù hợp với tác phong tùy tiện của .

“Cũng nhỉ.” Giang Tùy : “ thiết kế cho một cái.”

Trần Ngộ kiên quyết từ chối: “Không cần , cảm ơn.”

“Nói gì thế , ”

Giang Tùy mỉm thiện: “Lát nữa thiết kế xong gọi .”

“Hắt xì.”

Trần Ngộ hắt mặt .

Giang Tùy lập tức né sang bên trái để tránh mặt tổn thương, lúc thì : “ ……”

Trần Ngộ hắt cái nữa.

Đôi khi cuộc sống là một cái gì đó thật tuyệt vời……

Cái con khỉ ý.

Lần Tùy phản ứng nên đánh trúng, chằm chằm cô, dáng vẻ bối rối.

Trần Ngộ cũng sững sờ, căn bản ngờ , cô còn đang mở miệng, vẻ mặt ngây thơ.

“Sao nãy tránh .”

“Hỏi lắm.”

Hai , .

Trần Ngộ chớp chớp mắt, tỉnh táo , cô với tay lấy túi vải lôi một gói khăn giấy , lấy một tờ ném tay Giang Tùy.

Hương nhàn nhạt.

Giang Tùy ngước mắt lên, đập mắt là chiếc cổ thon dài ửng một tầng màu hồng tươi mới, sửng sốt, yết hầu trượt lên xuống.

Lạ ghê, Bé Tóc Vàng mà cũng lúc hổ.

Giang Tùy cho Tạ Tam Tư một ánh mắt.

Tạ Tam Tư nhổ vỏ hạt dưa , nheo mắt như chuột rút: Anh Tùy, em thể chuyện ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-36.html.]

Giang Tùy nheo mắt .

Tạ Tam Tư lập tức gọi Trần Ngộ: “Chị ơi, hắt hai cái liền tức là đang nhớ . Ai nhớ chị thế?

Giang Tùy cầm khăn giấy lên, lau mặt mà chỉ đưa lên mũi ngửi một cái, khá là thơm.

Đều là tinh dầu.

Giang Tùy miết miết khăn giấy, đặt nó lên bảng vẽ và kẹp chung với giấy vẽ, mùi hương tràn ngập xung quanh giá vẽ.

Ánh mắt liếc tấm lưng thon thả của cô gái, : “Chắc là bố .”

lúc , ngoài cửa vang lên một âm thanh: “Trần Ngộ, tới tìm.”

Vẻ mặt Trần Ngộ ngây : “Mẹ ?”

Người mở cửa là Thái Tú ở phòng vẽ một, nhẹ giọng : “ , ở sảnh , thầy Triệu đang chuyện với bà , mau .”

Trần Ngộ vội vàng dậy rời .

Buổi sáng khi ngoài cũng việc gì, tại đến phòng vẽ?

Trần Ngộ bước ngoài, đầu óc cuồng.

Có lẽ là do sắp thi nên yên tâm, đến thử xem, hỏi thăm thầy giáo về tình hình?

Hay là trong phòng cô gì đó khiến bố cô nghĩ lung tung, nghi ngờ cô yêu sớm gì đó?

Không đến mức đó chứ.

Trần Ngộ chạy đến cổng.

Cửa còn đóng chặt, trong sảnh truyền tiếng động, giọng rõ ràng lắm.

Giang Tùy cụp mắt quấn dây tai , chậm rãi quấn quanh chiếc máy nhạc Mp3.

“Ôi đệch, nhà Trần Ngộ tới .”

Tạ Tam Tư chuẩn tinh thần, hưng phấn : “Không Trần Ngộ giống , Tùy, chúng ngoài xem thử ?

Giang Tùy nhét nút tai cáp tai .

Tạ Tam Tư thấy phản ứng gì, trong lòng chút lo lắng, hận rèn sắt thành thép, Tuỳ cùi bắp thế, thiệt là tình.

“Anh Tùy, ngoài ? Vậy thì em……”

Giang Tùy ngắt lời , đột ngột hỏi: “Cậu băng cá nhân ?”

Tạ Tam Tư ngơ ngác: “Hả? Băng cá nhân?”

“Không thương ai mang theo gì, ủa, Tùy, cần băng cá nhân gì? Bị thương ở hả?”

Giang Tùy đá một cước.

Tạ Tam Tư và cái ghế đá lùi hơn mười cm, suýt chút nữa là ngã em bên cạnh, dám chọc thiếu niên thời tiền mãn kinh nữa nên vội vàng hỏi khác.

“Có ai mang theo băng cá nhân ?”

“Không mang.”

“Tớ cũng .”

Phan Lâm Lâm lắc đầu, tiếp tục cầm cái điện thoại nóng hổi chơi game.

“Anh Tùy, đều……”

Tạ Tam Tư còn xong, Giang Tùy mang vẻ mặt áp suất thất rời khỏi phòng.

Không lâu , Giang Tùy gương trong phòng vệ sinh, kỹ vết thương khóe miệng, trái .

? Không đến nổi.

Trông giống badboy ? Không đến nổi.

Giang Tùy lấy băng cá nhân kiếm ở một phòng vẽ khác , chuẩn dán vết thương.

Sau đó dừng tay, cảm thấy điên quá, ném băng cá nhân lên bồn rửa rời .

Vài giây , Giang Tùy , một lời nhặt miếng băng lên, cau mày dán vết thương.

Vuốt mái tóc ngắn mấy vuốt thẳng quần áo, mỉm .

Hở răng hở răng đều thử một lượt.

“Đồ ngốc.”

Giang Tùy trong gương, đút hai tay túi quần, thả lỏng quai hàm đang nghiến chặt, dáng vẻ uể oải thường ngày chậm rãi bước về sảnh lớn.

Loading...