KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 40
Cập nhật lúc: 2024-12-15 07:45:48
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần Ngộ ôm hộp dụng cụ, chuẩn dậy rời , bên tai đột nhiên vang lên một âm thanh: “Chuyển thì đừng nữa.”
Cô sững sờ.
“Lần tới phòng vẽ một sẽ ít chằm chằm, những bất mãn đều chờ xem trò vui của , nếu thì e là sẽ vất mặt mũi đến tận nhà bà dì của đấy.”
Giang Tùy bóc lớp giấy gói màu xanh của thanh doublemint , mi rủ xuống, khép hờ, giọng điệu lười biếng: “Cứ ở phòng vẽ một cho đến kỳ tổng tuyển sinh , cố gắng lên nhé bạn Trần.”
Trần Ngộ trầm mặc một lát: “Khi nào thì qua đó?”
Giang Tùy dừng , đột nhiên nhướng mi: “Sao , vẫn còn ông đây sửa tranh cho ?”
Trần Ngộ còn kịp gì thì thấy lạnh một tiếng: “Cô bạn đầu của chẳng cũng ở đó , qua đó còn sợ dạy hả?”
“……” Sao giận đùng đùng thế nhỉ?
“Ý thế.” Trần Ngộ hít một thật sâu, bình tĩnh : “ nghĩ là, sớm muộn gì cũng sẽ tới phòng vẽ một thôi.”
Mí mắt Giang Tùy khẽ giật.
Một lúc lâu , mới cắn doublemint, sốt ruột : “Được , mau , lải nha lải nhải, phiền quá.”
Trần Ngộ gì nữa, cô đặt bảng vẽ lên ghế, sờ sờ bốn phía, động tác hết sức cẩn thận cho thấy rằng cô yêu quý nó.
Ông lớn họ Giang bắt chéo hai chân : “Sao vẫn còn , ông đây giúp chuyển hả?”
“ tay, cần giúp.” Trần Ngộ xong liền ôm bảng vẽ lên ngang eo, cầm hộp dụng cụ rời .
Giang Tùy: “……”
Anh nhai doublemint, dậy, chống nạnh trong phòng, một hai phút còn dùng một chân đạp lên giá vẽ bên cạnh.
“Đệch.”
–
Trong sáu cô gái ở phòng vẽ một, một đẩy và thế bởi Trần Ngộ.
Ngoại trừ Lưu Kha thì bốn còn đều đang cô, trong ánh mắt họ như điều gì đó.
Thái Tú nhẹ giọng : “Trần Ngộ, ở ?”
Trần Ngộ đặt đồ xuống: “Cứ chỗ còn trống thôi.”
“Hả?”
Thái Tú đề nghị với cô gái bên cạnh Lưu Kha: “Vậy như , Lý Kỳ, chuyển sang chỗ đối diện, cạnh để Trần Ngộ đó, và Lưu Kha là bạn còn gì, cùng thì hơn.”
Lý Kỳ vui: “Làm cái gì thế, đây quen , chuyển.”
Bầu khí đóng băng.
Hai cô gái còn ngay lập tức giảng hòa.
“Thực thì việc ở cũng quan trọng, phòng học chỉ , đều gần.”
“Quan trọng là vẽ thật , ở quan trọng.”
“ đấy, thi xong thì sẽ thi nữa, thi tuần, thi tháng, còn nhiều mà, nên là ở phòng vẽ nào, ở chỗ nào thì thật sự cũng thể , cứ an phận vẽ tranh là .”
“……”
Trong lời của hai càng lúc càng nhiều ẩn ý, xiên xỏ, đều là ám chỉ mới chuyển đến, họ công nhận thực lực của cô, cảm thấy cô xứng bước phòng vẽ một.
Trần Ngộ bật tiếng.
Hai lập tức im lặng .
“Các đúng, vẽ mới là điều quan trọng nhất.”
Trần Ngộ xong, khóe miệng cong cong biến mất tựa như từng xuất hiện, cô sắp xếp đồ đạc của từng cái một, xuống chỗ mới.
Đã bước thì thể chuyển nữa.
Trần Ngộ đặt bảng vẽ lên giá vẽ, chỉnh cho ngay ngắn yên lặng suy nghĩ.
“Vẽ thôi.”
Thái Tú khe khẽ hô một tiếng, những còn đều và tập trung bức vẽ của .
Không khí trong phòng dần trở bình thường.
Lưu Kha vẽ vài nét lên bức tranh, sắc mặt dần dần ấm trở , cô giữ vẻ mặt nghiêm túc gì, nhịn nhịn.
Bạn cô thể một giải quyết vấn đề , cũng nhất định vượt qua .
Nếu thì cũng sẽ thể yên vẽ tranh ở đây.
–
Phòng vẽ một thường sẽ vẽ thêm một hai tiếng khi tan học, Trần Ngộ chuyển đến đây và cũng bắt đầu quen dần với thói quen .
Đến nửa đêm, cô cùng Lưu Kha trở về.
“Tớ còn nghĩ rằng sẽ hai chuyển đến.” Lưu Kha đạp xe khỏi tòa nhà nhỏ.
Trần Ngộ còn cô là ai, liền nhẹ giọng : “Cậu nộp giấy trắng.”
Lưu Kha khinh thường: “Tuỳ hứng.”
“Không hẳn.” Trần Ngộ vô thức lên tiếng rõ: “Lúc đó vẽ , bố cục xong quệt vài nét xóa , giống như là hài lòng với nó, đấy cũng động bút nữa.”
Lưu Kha liếc bạn : “Chỗ của hai là dựa lưng ?”
Trần Ngộ rõ hỏi : “Ừ, ?”
Lưu Kha cô một cái, nếu là lưng mà cô vẫn thể quan sát điều , cảm thấy là đang quá mức chú ý ?
Trần Ngộ một mặt bình tĩnh, hiển nhiên là cảm thấy vấn đề gì.
Lưu Kha đạp xe suy nghĩ, đột nhiên hỏi một vấn đề: “A Ngộ, thích mẫu con trai như thế nào?”
Trần Ngộ đáp : “Không thích con trai.”
Lưu Kha đột nhiên dừng : “Cái gì cơ, A Ngộ, , cái gì cơ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-40.html.]
“Cậu đừng với tớ là……” Cô hít một thật sâu, trông như đang cố
hết sức để biểu cảm quá khó coi: “Không chứ A Ngộ, gì .”
Sau khi Trần Ngộ hiểu sự hiểu lầm ở đây thì khóe miệng giật giật.
“Ý tớ là, tớ thích con trai nhỏ tuổi mà thích đàn ông trưởng thành thận trọng và trách nhiệm.”
Lưu Kha thở phào nhẹ nhõm, lòng vẫn còn sợ hãi: “Người doạ thể dọa c.h.ế.t đấy A Ngộ , hả?”
Trần Ngộ cạn lời.
Lưu Kha bình tâm trạng, nghĩ thầm, Giang Tùy cửa .
Anh đó vẫn chỉ là một đứa trẻ, ai bạn gái của thì coi như là thêm một đứa con trai.
Thôi , chuyện tình cảm ở phòng vẽ sẽ xóa sổ, rắc rối quá.
–
Trần Ngộ để ý đến suy nghĩ của bạn , cô mong chờ điều gì sẽ đến trong buổi học tiếp theo.
Vào phòng vẽ một thì sẽ nhiều cơ hội thầy sửa những bức tranh của , đến lúc đó, càng phát hiện nhiều thiếu sót thì sự tiến bộ sẽ càng lớn.
Chỉ là cô ngờ ngày hôm chuyện xảy .
Buổi sáng khi Trần Ngộ tới phòng vẽ phát hiện trong sảnh lớn ít , đều đang cái gì đó tường, thấy cô thì sự chú ý lập tức đổ dồn lên cô.
Trần Ngộ dự cảm lành.
Vu Miêu dùng hình mập mạp của đẩy những xung quanh , tức giận lao tới chỗ cô.
“Trần Ngộ, với Giang Tùy, hai thích ?”
Mí mắt Trần Ngộ giật giật.
Vu Miêu thấy cô gì thì tưởng cô đang hổ, chỉ tay mặt cô quát lớn, giống như bà chồng độc ác chỉ trích cô con dâu ngỗ ngược .
“Sao thể như thế, kể cho em họ về , thế thì phía em họ .……?”
Lý Dương đá Vu Miêu , hất mặt về phía bờ tường, dẩu môi, hiệu Trần Ngộ tự xem.
Trần Ngộ đoán nó là gì, thì lập tức phát hiện quả sai.
Trên tường vài dòng bằng bút chì, như sợ khác chú ý đến nên dòng nào cũng đều cỡ lớn, còn tô đậm và một dấu chấm than khiến sợ hãi.
—Có hai trong phòng vẽ đang yêu .
—Một chữ trong tên nam và một chữ trong tên nữ ghép sẽ là một thành ngữ.
—Hai hẹn hò ở tiệm net, nam gọi nữ là vợ.
—Ban đầu họ ở trong cùng một phòng vẽ, nữ mới chuyển .
Một khi kết hợp những thông tin với là quá rõ ràng, việc duy nhất còn là trực tiếp tên thôi.
Tuy nhiên việc hẹn hò trong phòng vẽ cấm.
Đối với một cô gái mới chuyển tới phòng vẽ một thì đây chắc chắn là sự kiện kinh khủng nhất, đối mặt với nguy cơ đuổi học.
Dù đuổi học thì vẫn sẽ để ấn tượng với thầy cô.
–
Hâm mộ, đố kỵ, đồng cảm, khinh thường, chuyện của , đủ loại ánh mắt mong chờ của những kẻ hả hê nỗi đau của khác đang đổ dồn về Trần Ngộ.
Điều giống với những trò đùa về tên đây, loại báo cáo nặc danh cụ thể thế sẽ gây hậu quả lớn.
Trần Ngộ sắc mặt vô cảm, trong lòng đang suy nghĩ biện pháp khẩn cấp.
Đổi phòng vẽ hân hoan đến thế, vui vẻ một ngày thì chuyện bất ngờ xảy .
Có vẻ như sự việc ở tiệm net tối đó lộ .
Trần Ngộ nghĩ đến Phan Lâm Lâm, cô tạm thời quan tâm, hết là cần vượt qua sự truy hỏi của thầy Triệu, đó mới thể đến những chuyện khác.
“Hôm nay Lão Triệu đến sớm, đang đợi ở văn phòng.”
Lý Dương đến gần cô gái, giọng đè xuống thấp: “Cậu đó cứ cho rõ ràng, nếu như Gang Tùy ép thì nhất định với Lão Triệu……”
Đột nhiên một âm thanh rét lạnh truyền đến từ ngoài cửa: “Mẹ nó tụ tập ở đây gì hả?”
Nhiệt độ trong sảnh lớn đột ngột giảm xuống.
Những lời thì thầm cũng biến mất.
Lý Dương chú ý đến ánh mắt của Giang Tùy, cảm thấy da đầu ngứa ran một cách khó hiểu, theo bản năng lùi xa khỏi cô gái, sang một bên, tránh xa thêm chút nữa.
Giang Tùy bước tới ở vị trí đó, khoé mắt liếc cô gái, miệng thì hỏi những khác: “Tình huống gì đây?”
Lần Vu Miêu cũng dám lên tiếng nữa.
Những thì giả chết.
Giang Tùy lướt qua chữ tường, sắc mặt lập tức tối sầm: “Cái chuyện thiếu đạo đức , nó là ai ?”
Như nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt trở nên thật đáng sợ: “Phan Lâm Lâm ?”
Tiếng hít khí vang lên ngừng.
Cho nên tố cáo là Phan Lâm Lâm? Không thể nào, ?
Trâu bò ?
Có yếu ớt trả lời: “Anh Tùy, vẫn tới.”
Cơ thể Giang Tùy tỏa áp suất thấp đến dọa .
Trần Ngộ nghĩ xong biện pháp đối phó, liếc mắt những xung quanh, cuối cùng về phía trai đang hừng hực lửa giận: “Tới văn phòng chuyện với thầy Triệu .”
“Nói cái gì?” Lông mày Giang Tùy nhuốm đầy sự tức giận, tựa như con dã thú đang điên cuồng, khuôn mặt nhăn nhó: “Chuyện gì đáng chứ, đệch nó……”
Trần Ngộ trừng mắt cảnh cáo, thấp giọng : “Đừng gây rắc rối nữa.”
Cho khác xem trò .
Giang Tùy cũng tại sự kiêu ngạo của bản bốn chữ đè xuống, bực bội bứt tóc đầu.
“Được , .”