KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 41

Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:12:11
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi Trần Ngộ và Giang Tùy bước văn phòng, sảnh lớn phía ngoài liền bùng nổ.

“Gào cái gì mà gào, liên quan quái gì đến các !”

Tạ Tam Tư lớn tiếng mắng: “Bố các miệng các lớn thế hả?”

Mọi : “……”

“Xin chào, chào buổi sáng.”

Giọng của Phan Lâm Lâm vang lên từ phía cửa, cô còn đang ngậm một túi sữa đậu nành , thấy đều đang thì khỏi ngạc nhiên hỏi: “Sao ? Trên mặt nở hoa ?”

mặt nở hoa , nhưng ngày năm hẳn là cỏ mọc mộ đấy.”

Tạ Tam Tư xong liền tóm lấy cánh tay cô kéo xuống lầu.

“Làm cái gì đấy hả Tạ Tam Tư, đừng kéo , đang bốt, gót đấy, thể nhanh , sẽ bong gân mất…… Đi chậm thôi, bậc thang

trơn……”

Phan Lâm Lâm ngừng la hét suốt quãng đường.

Tạ Tam Tư kéo cô xuống tầng ba, ngước mắt lên , xác định trong phòng vẽ theo thì mới buông tay cô .

“Phan Lâm Lâm, chán sống ?”

Phan Lâm lâm nhấp một ngụm sữa đậu nành : “ mới 18 tuổi, đang lúc trẻ trung.”

Tạ Tam Tư giễu cợt: “Đấy là bởi vì não chứa đầy nước, biến thành đại dương bao la , sóng vỗ sóng, từng con sóng từng cái một.”

Phan Lâm Lâm: “……”

“Rốt cuộc là ?”

Tạ Tam Tư kể việc cho cô , dùng ánh mắt Tự mà cầu phúc cho ” liếc .

Phan Lâm Lâm uống sữa đậu nành nữa, cũng nổi nữa, sắc mặt cô tái nhợt, hoảng sợ giải thích: “Không .”

Khuôn mặt trẻ con của Tạ Tam Tư lúc đầy vẻ dữ tợn.

“Thật sự !”

Đôi mắt Phan Lâm Lâm đỏ hoe, sắp : “Lúc đó các đều thấy , cũng chuyện, nếu còn như thì chẳng tìm c.h.ế.t ? ngốc như thế.”

Tạ Tam Tư khinh khỉnh : “Có lẽ cho rằng chúng sẽ nghĩ thế, nên mới chơi chúng một vố.”

Phan Lâm Lâm gần như buột miệng : “ thông minh đến thế”, cô dùng mu bàn tay tùy tiện lau nước mắt: “ cần như thế.”

cũng điểm yếu ở trong tay mấy các mà, yên phận quậy phá khiêu khích Tùy, điên ?”

Phan Lâm Lâm dừng một chút: “Còn nữa, chuyện nếu lộ thì với Tùy cũng là chuyện , chẳng ai dám chỉ chỏ cả, ảnh hưởng lớn nhất là Trần Ngộ.”

học Mỹ Thuật chỉ vì đến trường, chứ hề học hình dạng gì cả, xung đột lợi ích với cô .”

Tạ Tam Tư trố mắt : “Cậu ám chỉ gì ?”

đang chỉ dấu hiệu rõ ràng đấy.”

Phan Lâm Lâm lắc lắc b.í.m tóc : “Các điều tra , chắc chắn tối hôm đó còn của phòng vẽ ở tiệm net, chúng đều để ý, đối phương mượn gió bẻ măng, đổ hết tội lên đầu .”

Nói xong còn nghiến răng nghiến lợi, cô nhấp vài ngụm sữa đậu nành haha: “ chỉ thể , nếu đúng là thì đường sẽ xe tông.”

Tạ Tam Tư nhếch môi: “Ác thế cơ ?”

“Anh Tam Tư.” Phan Lâm Lâm đáng thương cầu xin: “Anh giúp em mặt Tuỳ nhé.”

Tạ Tam Tư trợn mắt, cái gì cơ, Tùy còn đang giận đến mức chỉ lời của đúng một kìa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-41.html.]

Trong văn phòng.

Triệu Thành Phong gõ gõ ngón tay lên mặt bàn: “Giang Tùy, cả quá trình chỉ mỗi Trần Ngộ , em thì im thin thít, ý gì đây?”

Giang Tùy ngoảnh mặt ngơ.

Ánh mắt Trần Ngộ lướt nhanh qua trai, khi cửa cô dặn mở miệng chuyện, tránh gây thêm rắc rối, đến tai nhà thì khó mà thu dọn .

Anh thật sự câu nào.

Giang Tùy như cảm nhận điều gì đó, im lặng nghiêng đầu qua.

Trần Ngộ thu hồi ánh mắt.

“Thầy Triệu, những gì cần em hết .”

Triệu Thành Phong: “Những gì cần thầy cũng hết .”

Trần Ngộ: “Vậy em và Giang Tùy thể ngoài ạ?”

Triệu Thành Phong: “……”

Thầy trò đối mắt .

Triệu Thành Phong sự bình tĩnh d.a.o động của học sinh đánh bại: “Em ngoài , Giang Tùy ở .”

Giang Tùy lập tức lên tiếng mà đầu tiên là liếc mắt hỏi Trần Ngộ, thể chuyện ?

Trần Ngộ: Nói.

Giang Tùy khác gì đứa trẻ bố cho phép chơi, liền bắt đầu chơi, thản nhiên với Triệu Thành Phong: “Em gì để với thầy cả.”

Triệu Thành Phong tức giận đến mức với tay cầm sách giáo khoa lên ném.

Phương hướng lệch, quyển sách giáo khoa lao về phía Trần Ngộ bên cạnh Giang Tùy.

Trần Ngộ quên mất tránh, vô thức nhắm mắt nhưng cơn đau trong dự kiến đến, khi mở mắt thì thấy một tấm lưng rộng lớn.

Các đường nét eo lưng mượt mà và rắn chắc, tràn đầy sự mạnh mẽ nam tính, cảm giác an .

Ánh mắt bối rối của Trần Ngộ ngước lên, ngay lập tức đối diện với mái tóc ở gáy trai, gọn gàng sạch sẽ.

Khi cô tỉnh táo thì chiếc ghế phía bàn trống , thầy Triệu ngoài.

Giang Tùy nhẹ: “Lúc còn thể phân tâm , thiếu mất sợi dây thần kinh nào ?”

Trần Ngộ cũng thấy khó chịu vì sự phân tâm đúng lúc của , cô mím môi : “Thầy Triệu ?”

Giang Tùy chăm chú lúm đồng tiền của cô, bật : “Tự ném sách của , chắc là thấy hổ nên chuồn ngoài .”

Nhìn đôi môi đỏ mọng của cô gái đang hé , xua xua tay ngắt lời: “Được , chuyện coi như xong.”

Trần Ngộ cúi nhặt sách giáo khoa mặt đất lên: “Cảm ơn chắn giúp .”

Giang Tùy ngắm đường cong lộ khi cô thực hiện động tác , tinh tế mềm mại, mất tự nhiên kho khan hai tiếng, nhất quán : “Cậu giả vờ cũng khá đấy.”

Trần Ngộ thẳng : “ giả vờ cái gì?”

“Còn hỏi ?”

Giang Tùy cô từ xuống , giễu cợt: “Vừa mặt lão Triệu, cư xử khôn khéo y như một con thỏ tinh .”

Sắc mặt Trần Ngộ đổi: “Không vẫn như thế ?”

Mặt Giang Tùy co giật, mồm mép cô gái , quỷ gạt .

Loading...