KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 43

Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:12:14
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Tùy bỏ chỗ mứt đan bì còn miệng, kéo giấy gói trong suốt bên ngoài xuống.

“Sao vẫn ?”

Tạ Tam Tư thở dài, lão ca Tuỳ của em, một phút hỏi em mà.

Nếu lo lắng như thế thì cùng ?

“Em xem thử.”

Tạ Tam Tư chạy đến đầu hẻm, tựa đầu lên tường, mơ hồ điều gì đó, biểu cảm mặt đầy màu sắc cực kỳ sống động, “Ồ” một tiếng chạy báo tin.

Giang Tùy xong hai mắt phát sáng lên, tâm trạng ăn mứt đan bì nữa, sải bước về phía con hẻm thì ngay lập tức đối diện với cô gái, bình tĩnh quét mắt một lượt.

Mắt đỏ, mặt dấu vết cọ xát vết xước, tay vết cào, thứ vẫn bình thường.

Trần Ngộ kỳ quái hỏi: “Cậu ?”

Giang Tùy trả lời mà hỏi: “Có lớn chuyện ?”

Trần Ngộ giật , bĩu môi: “Cũng gì to tát , phòng vẽ Nguyên Mộc chia thành phòng vẽ một hai ba và bốn. Vị trí điều chỉnh theo thành tích chẳng chỉ là để kích thích ý chí của thôi .”

“Cạnh tranh công bằng, dựa thực lực để chuyện là triết lý giảng dạy của thầy Triệu.”

Tạ Tam Tư tới : “Trương Phương Phương học vẽ lâu, từ lớp 11 , những gì vẽ bây giờ cô đều học, chỉ là dựa theo lời giảng của thầy Triệu để củng cố nền tảng thôi.”

Trần Ngộ còn kịp gì thì Giang Tùy nổ súng: “Vu Mập còn là học sinh học đấy, thời gian còn lâu hơn nữa, thử mấy cái họa tiết hình chim mà vẽ ?”

“Trương Phương Phương giống .” Tạ Tam Tư : “Những từng ở phòng vẽ một đều thực sự bản lĩnh.”

Giang Tùy liếc cô gái đang im lặng bên cạnh, cau mày Tạ Tam Tư:

“Vậy ?”

Tạ Tam Tư vẫn cảm nhận nguy hiểm: “ mà, em từng thấy cô vẽ, bố cục đường nét nhưng tâm lý định, cảm thấy từ bố cục đường nét đến vẽ lập thể bản đều nên cần thiết lãng phí thời gian nữa, cứ luôn hỏi khi nào thì thể vẽ chân dung và bột màu. Nếu cô nghiêm túc……”

Vẻ mặt Giang Tùy vô cảm: “Thì ?”

Tạ Tam Tư cuối cùng cũng nhận , rùng một cái, nhanh chóng động tác kéo khóa miệng rút lui.

Giang Tùy tiến lên mặt cô gái, khom cô, đầu ngón tay xoa xoa vài cái, giọng dịu dàng đến nỗi chính cũng hề nhận : “Không , đừng sợ.”

Trần Ngộ ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Giang Tùy bắt gặp ánh mắt kinh ngạc khác lạ của cô, cảm giác hổ dâng trào, lục phủ ngũ tạng cuộn lên, chút tức giận, nhếch miệng ngả ngớn: “Bạn Tiểu Trần, gọi một tiếng trai, sẽ giúp bảo vị trí ở phòng vẽ một.”

Trần Ngộ hề cảm kích, cô thẳng về phía phòng vẽ, nhàn nhạt :

“Chờ đến khi qua đó hãy .”

Giang Tùy: “……”

“Ông đây .”

Giọng điệu của đầy vẻ ghét bỏ: “Chúng cùng đến phòng vẽ một thì chẳng sẽ lão Triệu chú ý ?”

Trần Ngộ thích thái độ tiêu cực của trai, cô thích hội họa, cũng đang kiên trì theo đuổi, chỉ là đang gặp khó khăn, vẽ nên mới vờ vẻ thờ ơ, dửng dưng.

Nghĩ đến những bức tranh vẽ và trạng thái hiện tại của , lòng cô thấy thoải mái.

Không là do luyến tiếc tài năng là vì lý do nào khác.

Trần Ngộ bước từng bước, một lúc thì dừng , mười giây vẫn tại chỗ.

Giang Tùy từ phía vỗ lên vai cô gái: “Đi thôi.”

Trần Ngộ , bất ngờ : “Khi tới phòng vẽ một, nhiều đều thấy phục, cảm thấy bản họ vẽ hơn , điểm cũng nên thấp hơn , Trương Phương Phương chỉ là một trong những đó.”

“Vậy thì nâng cao điểm , đến mức mà những đó thể nghi ngờ nữa, cứ vững ở phòng vẽ một, lúc đó tự nhiên họ sẽ im lặng.”

Giang Tùy hạ mắt xuống, chằm chằm khuôn mặt lạnh lùng và bình tĩnh của cô gái, yết hầu giật giật, khẽ một tiếng: “Bạn Tiểu Trần, đỉnh thế.”

“Đó là thái độ.”

Trần Ngộ trầm mặc một lát, đó gọi: “Giang Tùy.”

Giang Tùy uể oải lên tiếng: “Hả?”

Trần Ngộ , đầu lưỡi lăn lộn một trăm tám mươi , cuối cùng mới bật khỏi kẽ răng.

“Đến phòng vẽ một , chúng sẽ cùng vẽ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-43.html.]

Chủ đề kết thúc bằng câu nhát gừng “Không ” của Giang Tùy.

Sau đó Trần Ngộ nhắc chuyện nữa, cô suy nghĩ và đề nghị của cương vị là một bạn, còn thì xem bản .

Trương Phương Phương đúng, đãi ngộ của phòng vẽ một khác.

Bị thầy Triệu giám sát chặt chẽ, nghiêm túc, khác đuổi theo, theo dõi, dù cũng thể lười biếng .

Không như những phòng vẽ khác, dựa tự giác, giám sát, khí thoải mái, quậy thì cũng quậy.

Đêm đó Giang Tùy mất ngủ, ở giường lật qua lật hơn nửa tiếng bực bội dậy, chân trần đến phòng vẽ bên cạnh.

Mùi sơn và vụn bút chì bay đầy trong khí.

Giang Tùy bật đèn, giá vẽ, trải giấy, cầm bút, nhưng mãi một lúc lâu mới bắt đầu vẽ.

Đang vẽ nửa chừng thì tay cầm bút đột nhiên ngừng .

Giang Tùy chằm chằm cô gái đang vẽ giấy, sắc mặt lúc xanh lúc đen, cực kỳ xí.

Đêm hôm ngủ mà chạy đến đây vẽ cái gì chứ.

Đã còn vẽ Bé Tóc Vàng.

Giang Tùy giật tờ giấy vẽ xuống, động tác như vứt nó thùng rác nhưng dừng .

Bản phác thảo thiện ném đống tranh vụn.

Sau khi kết thúc bài kiểm tra phối cảnh sáng tối thì sẽ một môn học mới.

Triệu Thành Phong xé từng trang sách tham khảo hình lập thể, dùng dây chun niêm phong và xếp thành một chồng trong phòng việc, học sinh vẽ mô phỏng thì thể lấy một tờ.

Vẽ mô phỏng một ngày, tối tan học thì nộp.

Bức tranh của Trần Ngộ khó, cô vẽ thuận lợi.

Ngày hôm là vẽ vật thực.

Vẽ vật thực giống như vẽ mô phỏng, vẽ ở phòng vẽ nhỏ mà đến sảnh lớn.

Một chiếc khăn trải bàn, một vài hình khối thạch cao xếp chồng lên , tất cả các học sinh tụm vẽ.

Đây là đầu tiên Trần Ngộ vẽ vật thực, trong lòng nén sự phấn khích và lo lắng, cô cạnh Lưu Kha, xung quanh đều là của phòng vẽ một.

Dù tất cả đều đến sảnh để vẽ, nhưng trong một phòng vẽ sẽ cùng .

Những khác mấy.

Hai, ba mươi học sinh trong sảnh, khí khắp nơi đều ngập tràn thở sôi nổi của tuổi trẻ, tiếng bút chì cọ xát giấy vẽ xào xạc, hình ảnh phác họa trẻ trung tích cực.

Sau khi lớp hướng dẫn phác thảo chính thức bắt đầu, Triệu Thành Phong rõ ràng trở nên nghiêm túc hơn, trong khi học sinh đang vẽ thì thầy phía kiểm tra nhắc nhở.

“Nhớ kỹ, khi vẽ tổng thể, phía rõ nét và thì mờ .”

Bộ hình khối mà Trần Ngộ vẽ phức tạp, chỉ bao gồm một khối lập phương, một hình khối chữ nhật và một khối hình cầu, cô di chuyển chiếc ghế của , đầu tiên là chia khung bố cục thô và vẽ cấu trúc phối cảnh bằng các đường thẳng.

Ở bên trái, Lưu Kha vẫn đang vẽ khung tranh, cô vẽ tỉ mỉ, nét vẽ nhẹ nhàng, mềm mại mắt.

Không giống như Trần Ngộ, phong cách tối tăm, vô cùng thô.

Lý Kỳ bên cạnh Lưu Kha bắt đầu vẽ sáng tối, Trần Ngộ vươn đầu thử:

“Cậu vẽ nhanh thật đấy.”

là kiểu tốc độ.”

Lý Kỳ , cô vẽ ba khối hình học nên vẽ từng cái một, đầu tiên là hình khối lập phương, đó là hình khối chữ nhật và cuối cùng là hình cầu.

Điều cũng khác gì khi chúng vẽ bình thường, vẽ đầu , đó đến và cuối cùng là chân, dường như gì sai sót cả.

Khi Lý Kỳ đang vẽ thì một nắm đ.ấ.m từ phía đột nhiên vươn , dùng lực mạnh gõ bảng vẽ của cô .

“Bùm bùm bùm!”

Sảnh lớn một tiếng động, chỉ tiếng Triệu Thành Phong đang mắng Lý Kỳ: “Thầy bao nhiêu , vẽ tổng thể, vẽ tổng thể.”

Lý Kỳ cảm thấy thầy giáo quá vô lý, lớn tiếng đáp : “Có tổng thể đến thì em vẫn vẽ từng thứ một.”

cảm thấy, nếu theo yêu cầu của thầy thì sẽ chỗ để vẽ, hạ bút là sẽ sai.

Những khác thổn thức thôi.

Nhìn thấy , của phòng vẽ một dám tranh luận với thầy Triệu.

Loading...