KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 57

Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:18:08
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một ngọn đèn gác xếp bật sáng.

Đôi mắt đang nhắm nghiền của Giang Tùy đột nhiên mở , đó bật dậy.

Trần Ngộ im lặng giữa gian ầm ĩ trong vài giây, đó cô vô thức đưa tay sờ lên mái tóc, từ đỉnh đầu vuốt dọc về phía gáy.

Khi ý thức đang gì, cô cau mày cong tay móc lên một lọn tóc.

“Làm cái gì mà nhốn nháo hết cả lên thế hả.”

Triệu Thành Phong xách theo một chiếc đèn tích điện lớn xuống: “Chưa thấy mất điện bao giờ ?”

Khi thầy xuống lầu, bóng tối trong đại sảnh dần nuốt chửng, lộ một mảng ánh sáng.

Lưu Kha thấy bạn đang vuốt tóc, cô hứng thú hỏi: “A Ngộ, đầu thế?”

Trần Ngộ dừng : “Hơi ngứa chút thôi.”

Lưu Kha đùa: “Mấy ngày gội ?”

Trần Ngộ khẽ mím môi, rũ mắt xuống ngón tay qua ánh đèn của chiếc đèn tích điện, cảm xúc trong mắt vô cùng vi diệu. Trên đầu cô, ở nơi mà trai chạm , từng sợi tóc đều cảm thấy tự nhiên.

Cảm giác kỳ lạ.

Giống như là…… ghét, đúng hơn thì là cực kỳ quen.

Vừa nghĩ đến đây cô thấy nó còn kỳ lạ hơn.

Bởi vì Trần Ngộ thích khác chạm đầu .

Trong nhà vệ sinh, Giang Tùy bên bồn rửa tay, thả lỏng quai hàm đang căng chặt, đầu óc hỗn loạn đến mức chỉ vặn vòi nước cũng khiến bối rối. Anh khom lưng về phía , đó liên tục tạt nước mặt .

Dòng nước lạnh như băng nhanh chóng thấm da thịt, thấm từng mạch m.á.u tới nơi trong cơ thể .

Nhiệt độ bên trong cơ thể mới hạ xuống đôi chút.

Sự nông nổi và nhiệt huyết trong thời kỳ trưởng thành vẫn còn vô cùng mạnh mẽ.

Giang Tùy chống hai tay lên bệ đá, thở gấp gáp nặng nề vang vọng, lông mi mắt ẩm ướt khẽ động khiến một giọt nước lắc lư rơi xuống, rơi xuống bồn rửa tay vang lên tiếng ‘Tách’.

Bên trong bồn rửa tay phản chiếu hình ảnh trai đang rung động.

Cô gái cho rằng đang lợi dụng lời của chỉ là giữ lấy đầu cô, chạm tóc cô mà hề thậm chí còn hôn cô.

Cô cũng , nơi thực sự hôn là mái tóc mà là đôi môi.

Anh hôn cô.

Kể từ khi phát hiện tâm tư của thì ngày nào cũng suy nghĩ về điều đó.

Giang Tùy vô thức đưa lưỡi chạm răng, chóp mũi như đang cọ mái tóc mềm mại thơm ngát của cô.

……

Đệch.

Cả tòa nhà màu trắng đều mất điện, cũng lúc nào mới điện và 23 con thể cứ chờ trong phòng vẽ tối đen .

Triệu Thành Phong yêu cầu các học sinh ngoài để vẽ ký họa.

Có thể tùy ý bất cứ , chỉ cần sáng mai mang theo hai bức ký họa đến là .

thích vẽ ký họa: “Thầy ơi, lỡ như chúng em điện thì ? Vậy ạ?”

Một khác cũng cùng suy nghĩ nên chỉ thờ ơ : “Không thì cứ tan học sớm là mà ạ.”

Triệu Thành Phong nghiêm mặt: “Vậy thì dứt khoát nghỉ tập huấn luôn .”

“……”

“Lúc tác dụng của điện thoại xuất hiện .”

Ông cụ non Vu Miêu : “Nếu chúng đều điện thoại di động và nhóm của phòng vẽ tranh thì khi rời điện , thầy chỉ cần nhắn tin lên nhóm là chúng thể .”

Tạ Tam Tư lạnh: “Mấy câu chẳng khác gì đánh rắm.”

Lý Dương bổ sung thêm: “Còn là rắm thối nữa.”

Vu Miêu giận đến mức đỏ mặt, bèn hung hăng tìm em họ đến hỗ trợ trong sự nhốn nháo của .

“Tiểu Kỳ, em gì đó !”

Vu Kỳ còn đang suy nghĩ xem chút nữa nên vẽ ký họa, cơ bản hề xảy chuyện gì: “Hả?”

Vu Miêu: “……”

Cậu hận rèn sắt thành thép, mặt mũi tràn đầy sự tức giận.

“Hahahahaha.” Tạ Tam Tư chống nạnh lớn: “Vu Mập, ngốc ?”

Vu Miêu lao tới, giả vờ đánh .

Tạ Tam Tư còn cường điệu chạy la lên: “Cứu mạng với! Cứu mạng với!

Giang Tùy từ nhà vệ sinh: “Kêu gào cái gì ?”

Tạ Tam Tư tính lao tới: “Anh Tùy, cứu mạng!” Còn chạm xách lên.

“Giữa đàn ông với cũng khác biệt.” Giang Tùy chán ghét lau lau bàn tay lên quần áo: “Chú ý một chút.”

Tạ Tam Tư: “……”

Vũ Miêu thấy cảnh thì trong lòng an ủi đôi chút.

Tạ Tam Tư rìa , , để xem về còn dám vẻ nữa .

Khoảng 9 giờ cửa của phòng vẽ tranh Nguyên Mộc khóa , giải tán, hoặc một hoặc theo nhóm.

Vu Kỳ hỏi Trần Ngộ định .

Trần Ngộ khoác balo lên vai: “ vẫn nghĩ .”

Không nghĩ gì mà giây tiếp theo cô đột nhiên chỉ tay về phía Lưu Kha: “ cùng .”

Vu Kỳ : “Vậy .”

Sau đó ôn hòa: “Vậy các chú ý an .” Trần Ngộ .

Vu Kỳ vài bước thì đầu: “Giang Tùy cùng ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-57.html.]

Trần Ngộ ngạc nhiên chớp mắt: “ , chắc nữa, xem .”

Câu trả lời tương đương với câu : “Ừ, chúng cùng .”

Lúc lời , ánh mắt cô gái lạnh lùng sáng ngời, đầy vẻ bĩnh tĩnh chút gợn sóng tựa như một dòng suối thanh bình.

Dường như chính cô cũng nhận điều .

Sắc trời tối đen.

Gió lớn lạnh thổi qua khiến ai nấy đều cảm thấy ớn lạnh.

Vu Kỳ khôi phục tinh thần im lặng thở dài, nếu thì lúc Vu Miêu nhắc đến chuyển ngay tới Nguyên Mộc .

Bây giờ trễ .

Nói đúng là do duyên phận, hoặc còn tệ hơn nữa.

Khi Tạ Tam Tư tìm Trần Ngộ thì cô đang chuyện với Vu Kỳ. Cậu lập tức dựng thẳng tai lên ngóng, chỉ sợ tên sẽ quyến rũ chị dâu tương lai của .

Cậu liếc Tùy đang ánh đèn đường, cảm giác đang mất hồn mất vía nhỉ?

giống trong đầu ‘Tự xử’ , mất hồn mất vía, còn nửa tỉnh mê.

Tạ Tam Tư khỏi thở dài một .

Hoặc là , trong lúc mất điện ở sảnh lớn, khi tất cả đang nhốn nháo cả lên thì giữa Tùy và Trần Ngộ xảy chuyện gì đó?

Đã xảy ……chuyện gì nhỉ?

Bộ phim ngắn xem lập tức hiện lên tràn ngập mắt, thật hổ quá. Cậu nhanh chóng xua chúng nhanh chóng đầu thì thấy Anh Tùy đang về một hướng.

Sau đó như một tên ngốc.

Đứng ở hướng đó chẳng là Trần Ngộ đang tuổi mười tám xinh , Trần cô nương đó .

Anh Tùy đổ .

Treo một cái cây là Trần Ngộ mà từ bỏ cả một cánh rừng rộng lớn.

Tạ Tam Tư ho một tiếng, thấy Tùy liếc qua thì ho, âm thanh càng lúc càng to: “Khụ khụ!”

Giang Tùy từ đèn đường tới: “Cậu viêm amidan ?”

“……”

Tạ Tam Tư sờ sờ lên cổ , trông như một bệnh khốn khổ, ho lớn thì cổ họng thể ?

Giang Tùy duỗi : “Sao ?”

“Vu Kỳ và những khác hình như đang về phía nhà ga.” Tạ Tam Tư :

“Là ga xe lửa.”

Giang Tùy thản nhiên : “Vẽ ký họa mà chạy xa như thế, điên .”

“Em cũng cảm thấy chỉ thể hiện thôi.”

Tạ Tam Tư hưng phấn xoa xoa tay: “Anh Tùy, chúng để thể hiện?”

Giang Tùy cho một ánh mắt, để chính tự hiểu.

Tạ Tam Tư hiểu nhưng đồng ý, nếu ai sẽ ngăn chặn Lưu Kha chứ?

Chiến lược .

Giang Tùy dường như nhận mánh khóe việc đó nên bước đến mặt cô gái: “Muốn vẽ ký họa, điểm đến ?”

Trần Ngộ hỏi Lưu Kha: “Cậu nghĩ ?”

Trong phút chốc, Lưu Kha lập tức ba ánh mắt b.ắ.n thẳng tới.

Một cái là ánh mắt cầu xin lập đội của Tạ Tam Tư.

Một cái là ánh mắt chờ mong của bạn .

Một cái khác là ánh mắt chằm chằm đầy sát khí và áp lực của Giang Tùy, dường như đang , câm là nhất.

hiển nhiên là Lưu Kha định câm, cô từ tốn suy nghĩ của : “Tiệm sách Tam Duy cũng .”

nhỉ, chỗ đó cũng .”

Tạ Tam Tư giơ tay tán thành mà cần suy nghĩ: “Chỗ đó tận mấy tầng, rộng, đầy cảm giác văn nghệ cổ điển, hơn nữa là ngoài sách thì ở đó còn đồ ăn, đồ uống, còn quần áo và chỗ nữa.”

“Vẽ mệt còn thể lên hoặc xuống tầng dạo, hảo.”

Cậu ríu rít một hồi mới phát hiện ai để ý tới , lập tức trợn mắt: “Thế nào hả các chị?”

Giang Tùy rời .

Trong tay còn kéo quai ba lô của cô gái.

Trần Ngộ một lực mạnh kéo , cô lảo đảo: “Sao kéo balo của ? Buông .”

Giang Tùy vẫn buông tay, tiếp tục lười biếng bước : “Không tiệm sách đó ? Đi thôi.”

Động tác kéo quai ba lô của Trần Ngộ dừng : “Cậu cũng ?”

Giang Tùy liếc cô: “ thể ?”

Trần Ngộ: “Không …”

“Không thì là gì?” Giang Tùy cúi đầu, mí mắt rủ xuống, thản nhiên :

“Có vẫn đang trách bắt nạt ?”

“……”

“Nói .”

“Cậu buông tay .”

“Cậu .”

“……”

Hai nhóc quỷ ngây thơ trừng mắt , tiếng chuyện dần gió đêm thổi tan.

Lưu Kha và Tạ Tam Tư hỗn độn trong gió.

bạn lãng quên, nhưng cảm giác gả con gái nhỉ?

em lãng quên, trong mắt chỉ chị dâu tương lai, kiên cường lên, hoa thơm trái ngọt trong tầm tay .

Vui mừng và kích động vòng vòng.

Loading...