KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 61
Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:19:12
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần Ngộ một căn biệt thự, tâm trạng phức tạp.
Sao hồ đồ, xốc nổi mà chạy đến đây .
Lúc cô đang nghĩ gì ?
Trần Ngộ cố gắng tìm hiểu nhưng vẫn hiểu rõ , khi những lời cô bé trong điện thoại đầu óc cô liền trống rỗng.
Sau đó thì ?
Sau đó cô vội lấy một chút tiền lẻ ở trong ngăn tủ bước cửa. Cô chỉ kịp to với bố khi chạy khỏi ngõ rằng cô ngoài việc khi họ hỏi chuyện gì xảy .
Cô cũng nhớ đến chuyện giải thích rõ ràng với họ.
nếu thật sự giải thích cô cũng thế nào, bản cô cũng đang rối.
Trong ánh sáng màu cam nhàn nhạt, Trần Ngộ ngược gió. Mái tóc buộc sơ bằng dây chun gió thổi bay, đuôi tóc thỉnh thoảng bay lên cổ, ngứa nên cô bắt lấy mấy sợi tóc vài .
Vốn sáng nay cô định cắt móng tay vì nó dài , giờ chỗ móng tay chạm đau một chút.
Chút đau đớn khiến cô bình tĩnh .
Đây là nhà của khác, cũng là trung tâm mua sắm nhà hàng gì cả.
Không phù hợp.
Trần Ngộ liếc đôi dép lê cũ bằng vải mà cô quên chân, thật sự hợp, cô nghĩ thầm.
“Chị ơi!”
Một tiếng hét long trời lở đất vang lên từ phía trong cổng sắt, tâm tư ngổn ngang cửa Trần Ngộ lập tức tan thành mây khói. Cô thấy cô bé phóng đến cạnh , đằng còn một cụ già cẩn thận theo.
Cách gần .
Một già một trẻ trông đều tiều tụy, đôi mắt cũng sưng đỏ hết cả .
Cửa mở , đứa nhỏ nhào ngay lòng cô, níu lấy chiếc áo sơ mi dài tay đơn bạc của cô mà thút thít.
Trần Ngộ đỡ đứa nhỏ, gật đầu chào hỏi với cụ già.
–
Bác Chung nhanh chóng đánh giá vị khách hôm nay, là một cô gái trạc tuổi với chủ, gầy, dáng quá cao, vẻ là .
Cô chủ tin tưởng cô , xem cô như cọng rơm cứu mạng.
Xem , cô quen với chủ.
Bác Chung hy vọng cô thật sự thể gì đó ích.
Vị chủ ở lầu ba bình thường trông thản nhiên tùy hứng nhưng thật đầy kiêu ngạo, là ương bướng, trói buộc, khi bà chủ còn sống thì còn thể quản .
Bà chủ mất, còn ai quản cả.
Chưa kể hiện giờ cả xác lẫn trái tim của đều đang tổn thương nên tự nhốt ở trong phòng, cho ai tới gần.
Bác Chung chìa khóa dự phòng nhưng cũng dám lấy .
Chàng trai mười tám, đang tuổi dậy thì cộng với thời kỳ phản nghịch, một khi bộc phát thì thể kiểm soát .
Ông chủ ở nhà, cô chủ còn quá nhỏ gì. Còn bác đây, mặc dù là quản gia lâu năm của nhà họ Giang, nhưng bước một chân quan tài , gánh vác nổi nữa.
Bác Chung đánh giá cô gái nhỏ đang trấn an cô chủ, trông vẻ bình tĩnh.
Nhận ánh mắt của cụ già, Trần Ngộ bình tĩnh nghênh đón.
Bác Chung nghĩ, cô gái nhỏ đôi mắt tinh tường thật.
Bác đôi dép lê cũ bằng vải bên , lòng cô bé vẻ cũng .
–
Trần Ngộ từ nhà chạy đến, vội vội vàng vàng, chẳng những kịp đổi giày mà còn mặc áo khoác, tay chân lạnh hết cả, đến khi phòng khách thì cô mới ấm dần lên.
Đập mắt cô là một khung cảnh nguy nga tráng lệ.
Trần Ngộ hít một , nhớ tới bãi cỏ rộng mà cô từng qua, cùng với hai gốc cây cổ thụ tưởng chừng chỉ trong rừng rậm, cô hít một nữa.
Giang Tùy khiêm tốn lắm .
Thương hiệu chỉ giới hạn ở Adidas và Nike.
Điện thoại cũng dùng, hơn nữa trừ khi thời tiết hoặc trong trường hợp đặc biệt mới tài xế đưa đón, phần lớn thời gian đều đạp xe tới lui.
Đứa nhỏ mặt còn khiêm tốn hơn.
Cả mặc đồ hello kitty màu hồng phấn, cũng chẳng thương hiệu cao cấp gì.
Trần Ngộ bóp bóp mi tâm.
Giang Thu Thu hít hít mũi: “Chị ơi, chị ăn sáng ạ?”
Trần Ngộ ăn, đúng hơn thì cô chỉ đánh răng, còn kịp uống nước, trong miệng vẫn còn vị bạc hà.
“Vẫn .” Cô chọn thật.
Bởi vì bụng cô đang kêu.
“Em cũng ăn.” Giang Thu Thu : “Chúng cùng ăn .”
Trần Ngộ đói bụng nhưng ăn cho lắm vì khẩu vị, nhưng cô phát hiện cô bé đang ngước cổ về phía phòng bếp thì đồng ý đáp: “Được thôi.”
–
Buổi sáng vì khuyên cô chủ ăn sáng mà bác Chung khô cả miệng, nữ đầu bếp còn rơi vài giọt nước mắt nhưng cũng tác dụng gì.
Thế mà giờ chịu ăn .
Bác Chung nhanh chóng bảo nữ đầu bếp mang bữa sáng lên.
mà Trần Ngộ đánh giá thấp bản , cô khẩu vị, mà là khẩu vị.
Ăn mà mùi vị gì.
Trần Ngộ khuấy bát cháo ngũ cốc nấu đặc sệt: “Thu Thu , của em thương ở ?”
Giang Thu Thu buông muỗng, đôi mắt cô bé bắt đầu ươn ướt.
“Lúc đó em đang ở bên ngoài phòng sách, chỉ thấy tiếng động thôi, cửa mở em mới .” Cả cô bé run run, sợ hãi : “Gậy golf vứt đất, còn của em…”
“Lúc em thì nhanh lắm, chắc đánh chân .”
Tay cầm đũa của Trần Ngộ khẽ dừng , cô đẩy bát cháo , dựa thành ghế.
“Vậy mà bố em xuống tay .”
Giang Thu Thu : “Ông .”
Trần Ngộ híp mắt, lẩm bẩm: “Ở tuổi cơ thể vẫn còn đang phát triển, chân đánh như thế dễ để di chứng.”
Giọng nhẹ, gần như thì thào.
Giang Thu Thu rõ, cô bé to.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-61.html.]
Bác Chung dỗ cũng , còn cách nào chỉ thể bên cạnh thở dài.
Mấy giúp việc ngày thường thiết với Giang Thu Thu đều đang lau nước mắt.
Trong thời gian ngắn, bầu khí trong phòng khách ngột ngạt đến ai thở nổi.
Dạ dày Trần Ngộ co thắt .
Giang Thu Thu đến cạnh bên, nắm lấy tay cô: “Chị ơi, hôm nay em học.”
“Vậy thì xin nghỉ thôi.” Trần Ngộ .
Tiếng của Giang Thu Thu ngừng , đôi mắt đầy nước mở to, do dự hỏi:
“Em, em thể nghỉ thật ạ?”
Trần Ngộ: “…”
Hóa bạn nhỏ dám trốn học.
–
Giang Thu Thu cảm thấy cô bé thật khổ, hai đàn ông quan trọng nhất trong đời cô bé trở mặt .
Người lớn chuyện quá đáng, thể tha thứ dễ dàng, xem ông hành xử thế nào.
Người nhỏ thì đau lòng thấu tâm can, thậm chí còn phớt lờ cô bé nữa.
Giang Thu Thu vẫn đến trường học, bởi vì nghỉ học sẽ chậm tiến độ của cô bé, khả năng hạng hai vượt qua cô bé sẽ cao hơn.
Cô bé tên nhóc mập đó cướp hạng nhất của .
Giang Thu Thu suy nghĩ một lúc, quyết định học muộn. Đợi chị Ngộ gặp của cô bé, tình hình định thì cô bé mới đến trường.
Bác Chung thấy ánh mắt nhắc nhở của đứa nhỏ, lập tức bảo đưa một phần ăn sáng tới.
“Chị ơi, đây là của em.” Giang Thu Thu : “Chúng lên .”
Trần Ngộ động đậy.
Giang Thu Thu hồi hộp trong lòng.
Chị hối hận khi đến đây ? Cảm thấy bản bốc đồng ? Muốn ?
Giang Thu Thu suy đoán của bản dọa sợ, gương mặt nhỏ trắng bệch. Đều tại trai cả, tới giờ vẫn theo đuổi chị, nếu với tư cách bạn trai bạn gái, chị tới đây thì thích hợp.
Không giống hiện giờ, vẫn chỉ là bạn bè thôi.
Khi Giang Thu Thu kiềm nước mắt, ánh mắt cô bé bỗng sáng bừng, thật bạn bè cũng thể mà.
Bạn bè xảy chuyện, thể quan tâm mà.
Trong sách , tình bạn giống với tình yêu, luận duyên phận, luận tam quan, đều đáng quý như .
Huống hồ đến cũng đến .
Giang Thu Thu chắp hai tay , nhỏ giọng gọi: “Chị ơi…”
Trần Ngộ thấy đứa nhỏ đang cầu xin, cô mím môi lên : “Lầu mấy?”
Giang Thu Thu lập tức đáp: “Lầu ba ạ!”
–
Không bao lâu, Trần Ngộ theo Giang Thu Thu qua cầu thang gỗ, lên lầu ba dừng một cánh cửa.
Hành lang trải một tấm thảm xám nhạt, tường treo những bức tranh tên, đèn nhỏ tường vô cùng tinh xảo.
Xung quanh yên tĩnh một tiếng động.
Trần Ngộ tại cô thấy khó chịu, cảm thấy căn nhà chỉ lớn ở mức bình thường.
Cũng vắng lặng ở mức bình thường.
Giang Thu Thu gõ cửa ‘cốc cốc’: “Anh ơi, chị Trần Ngộ tới thăm nè.”
Không phản ứng gì.
Giang Thu Thu trực tiếp đè lên cửa, hét thật to: “Chị – Trần – Ngộ – đến – – nè!”
Giọng của đứa nhỏ cũng khàn luôn .
Trần Ngộ chỉnh chiếc cài tóc màu hồng nhạt lệch của cô bé: “Để chị.”
Giang Thu Thu sang một bên, trong mắt là vẻ mong chờ, tựa như đang chứng kiến một điều kỳ tích.
Thế nhưng kỳ tích quá ít.
Dù đổi thành Trần Ngộ, kết quả vẫn giống như thế, bên trong cửa vẫn im lặng như tờ.
Cứ như bên trong.
Trên mặt Trần Ngộ chút đổi cảm xúc nào, cô đang tâm trạng gì.
Tình hình hiện tại trong dự liệu của cô.
Em gái và quản gia lâu năm còn gì, một mới ở chung đến một tháng như cô thì thể ích gì chứ?
Chuyến buồn .
Khóe miệng Trần Ngộ khẽ cong xuống.
Tay cô nắm chặt, cô đầu cô bé: “Chị cũng cách .”
“Thế… thế thì bây giờ…”
Giang Thu Thu mếu máo hu hu: “Có thể là em ngủ mất , là chị gọi thêm mấy nữa ?”
Trần Ngộ im lặng gì.
Giang Thu Thu hoảng hồn, liên tục xin bác Chung giúp đỡ, nghĩ một biện pháp.
Phút chốc bác Chung cũng nghĩ cách, gương mặt đầy nếp nhăn hiện lên vẻ sốt ruột và lo lắng.
Cô gái nhỏ cũng cách nào phá vỡ cục diện bế tắc , tiếp theo họ nên tìm ai đây?
Nếu cứ để vết thương của chủ tiếp tục như thế, thật sự sẽ nữa.
Khi trong đầu bác Chung nảy suy nghĩ lấy chìa khóa dự phòng trong ngăn kéo thì thấy giọng của cô chủ: “Chị ơi, em chìa khóa!”
Cô bé chạy lạch bạch về phía : “Bác Chung, chìa khóa, nhanh lên bác.”
Bác Chung lập tức bối rối, dùng ánh mắt hỏi: Sao cô chủ ?
Giang Thu Thu nháy mắt: Đương nhiên cháu , đây điều hiển nhiên ? Để phòng ngừa bất trắc.
Bác Chung: “…”
“Vậy cô chủ tìm để lấy?”
Giang Thu Thu chớp chớp mắt, của cháu cho phép, chìa khóa cháu cũng dám dùng . Cháu sợ giận cháu bỏ nhà như cháu, nhưng mà cháu chỉ thôi, còn thì thật đó.
“Bác Chung, lúc đó giống bây giờ.”
Bác Chung cạn lời.