KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 72

Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:23:24
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong nhà vệ sinh.

Trần Ngộ đang chỉnh mái tóc gương, bỗng cảm thấy lưng ánh mắt chằm chằm . Càng để ý đến thì càng cảm nhận rõ ràng, tóc gáy đều dựng hết lên, cô về phía kiểm tra thì thấy gì.

cái cảm giác vẫn còn.

Những đoạn phim kinh dị xảy trong nhà vệ sinh cứ lượt nhảy trong đầu cô.

Trần Ngộ chính trong gương thì sắc mặt lập tức đổi, cô để ý đến tóc tai nữa mà nhanh chóng chạy ngoài.

Đột nhiên, một tiếng từ phòng vệ sinh trong cùng vang lên: “Là Trần Ngộ ?”

Lúc đầu Trần Ngộ giật , nhưng đó cô nhận giọng quen. Lúc mới nhớ là bạn gái của Vương Nhất Phàm – Uông Vũ, cô mới nhịn thở phào nhẹ nhõm.

Người xưa sai, dọa thật sự thể dọa c.h.ế.t .

Vừa dọa đến mức toát hết mồ hôi lạnh.

Trần Ngộ xoay về phía đó, lịch sự : “Có chuyện gì ?”

Uông Vũ ngập ngừng hỏi: “Cậu mang cái đó ?”

Trần Ngộ mím môi, nếu đang đến kỳ thì ai mang sẵn cái đó chứ.

Cùng là con gái, cũng thời kỳ mệt mỏi nên thể thông cảm . Cô xoa xoa khuôn mặt mới rửa sạch và đang trở nên nóng hơn: “ mang, để mua cho một gói.”

Uông Vũ vội vàng từ chối: “Không , cần.”

Trần Ngộ “ồ” một tiếng, khẽ: “Vậy định thế nào, chẳng lẽ luôn trong đó ?”

Trong phòng thêm âm thanh nào nữa.

Trần Ngộ sờ túi kiểm tra, thấy đủ tiền thì : “Chờ chút, một lúc sẽ

.”

Nói cô rời .

Giang Tùy chú ý cánh cửa , trong tầm mắt bỗng xuất hiện một bóng mảnh mai lướt qua về phòng mà bước về phía , bật dậy, nhanh chân đuổi theo cô.

“Không là cùng về phòng vẽ tranh ? Cậu ?”

Trần Ngộ đầu : “ mua đồ.”

Vết nhăn giữa hai đầu lông mày của Giang Tùy giãn , ngữ điệu cũng chậm : “Mua cái gì?”

Trần Ngộ đáp một chữ: “Đồ.”

Giang Tùy: “…”

Trần Ngộ bước từng bậc xuống cầu thang, Giang Tùy dừng ở tầng hai, đút hai tay túi gáy cô từ cao: “Có cần cùng ?”

“Không cần .”

Trần Ngộ kiên quyết từ chối, cô nhảy hai bậc một xuống, nhanh chóng biến mất

ở đầu cầu thang. Giang Tùy tức nghẹn.

chiều cô quá ?

Cho cô quá nhiều đặc quyền nên cô chẳng coi gì hết, vô pháp vô thiên, thậm chí còn chút dáng vẻ cưng chiều mà hư.

Hay là thờ ơ một chút, khiến cô nhớ lâu hơn?

Thái dương Giang Tùy giật giật, thể , nỡ.

Buổi chiều mùa thu, ánh nắng ấm áp .

Trần Ngộ chạy tới siêu thị gần đó mua một gói băng vệ sinh dùng hàng ngày, đó vội vàng chạy về. Gấp ga gấp gáp nên đổ nhiều mồ hôi, áo len ẩm, nhớp nháp, tim đập nhanh, tiếng đập cũng lớn như đang đập ngay bên tai cô , cứ bịch bịch vang lên từng tiếng.

Có gì đó đúng.

Chẳng lẽ say ?

Không , Trần Ngộ phủ nhận khả năng , cô vẫn thể suy nghĩ đến vấn đề thì tức là cô hề say.

Theo lẽ thường thì khi uống say sẽ thể suy nghĩ .

Trần Ngộ đưa đồ cho Uông Vũ, lúc từ nhà vệ sinh thì trái tim cô càng đập nhanh hơn, giống như sắp nhảy ngoài , đầu còn choáng váng, cơ thể bay bổng như mây.

Đến khi cô tỉnh thì thấy đang ở trong một phòng bao .

Trong khí tràn ngập hương hoa.

Trên bàn nhỏ trong phòng đặt một chiếc bình sứ, bên trong cắm một bông hoa hồng vàng đang nở rộ.

Trần Ngộ ngửi mùi thơm thì lập tức nghĩ đến rượu vang đỏ uống. Cô học tiểu học ở nông thôn, đến lớp 7 mới chuyển thành phố, khi đó cô là học sinh trao đổi nên cũng phân biệt đối xử với những học sinh khác.

Đến khi gia đình mua một căn nhà nhỏ ở phố cổ cô mới cảm thấy chấp nhận.

Bố từng rằng ngôi nhà lúc đầu giá hơn 100.000 nhân dân tệ.

Chai rượu đó tương đương với vài căn nhà.

Vài căn nhà đấy, xa xỉ quá , bình thường khó mà tưởng tượng .

Trần Ngộ nhớ mùi vị và cảm giác khi uống loại rượu đó thì mới phát hiện hóa gì gọi là suốt đời khó quên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-72.html.]

Giống như Trư Bát Giới ăn quả hình .

Lúc Trần Ngộ dậy thì cả cơ thể nặng nề rũ xuống,

theo mệnh lệnh của cô, tay chân nặng như chì, cô chán nản gục đầu lên mặt bàn.

Bên , Giang Tùy đợi cả nửa ngày vẫn thấy , sự kiên nhẫn như hạt cát trong chiếc đồng hồ cát, theo thời gian ngày một giảm dần.

Giang Tùy bồn chồn yên, chạy hành lang .

Tạ Tam Tư cầm một miếng dưa lưới tới đưa cho : “Anh Tùy, chắc chị về .”

Giang Tùy nhận miếng dưa, quái gì tâm tư mà ăn: “Cô mua đồ.”

Tạ Tam Tư buột miệng: “Vậy là đường xảy chuyện gì nên chậm trễ .”

Lời xong thì sắc mặt Anh Tùy càng trở nên tệ hơn, tệ đến mức dám .

lúc Giang Tùy đang định tới phòng giám sát của nhà hàng thì bên cạnh Vương Nhất Phàm vang lên một giọng dè dặt: “Cô , cô mà.”

Một loạt ánh mắt chằm chằm đổ dồn về phía cô gái.

Uông Vũ tái mặt, cô trốn lưng Vương Nhất Phàm, hoảng sợ co rúm vai.

Vương Nhất Phàm trêu chọc: “Mấy , dọa của gì.”

Cậu vỗ vỗ tấm lưng run rẩy của cô gái phía : “Bảo bối, , rõ ràng là .”

Khuôn mặt Uông Vũ đỏ lên, giải thích đại khái chuyện.

Khi Giang Tùy và cũng khỏi nhà hàng thì lập tức còn luống cuống nữa, bảo mấy em tránh sang một bên, còn thì tự tìm từng phòng một.

Giống như đang chơi trốn tìm.

Giang Tùy tìm ở phòng bao thứ sáu bên tay trái, dựa cửa nhếch

môi: “Được đấy, chạy tới chỗ luôn.”

Cô gái đang bàn, mặt đỏ bừng, phản ứng gì.

Giang Tùy đến bên cạnh cô thì dừng , xuống cô gái đang say ngủ, nhớ tới sự bồn chồn lo lắng khi tìm thấy , xoa xoa thái dương.

“Xem vẫn dùng điện thoại di động .”

chỉ một dùng thì cũng ích quái gì, và cô cùng dùng mới .

Vấn đề là, cách nào mới thể khiến cô nhận chiếc điện thoại đây.

Mặc dù cô gái còn đề phòng cảnh giác như , thỉnh thoảng còn thả lỏng, chẳng hạn như hôm nay.

vẫn đủ thiết.

So với mong của còn kém xa.

Giang Tùy khom lưng, cúi đầu tới gần cô: “Trần Ngộ?”

Không phản hồi.

Giang Tùy tới gần thêm chút nữa: “Bé Tóc Vàng?”

Vẫn tiếng đáp .

Nếu cô còn tỉnh táo thì chắc chắn sẽ tức giận khi thấy cách gọi .

Xem hiện tại cô ngủ say như chú heo con .

Đôi môi cô hé mở, thở dài và đều đặn, chỉ khuôn mặt mà cả cần cổ cũng phủ sắc hồng nhàn nhạt.

Chắc là do uống nhiều.

Giang Tùy nâng một tay, mất tự nhiên vén những sợi tóc tán loạn khuôn mặt cô. Khi lòng bàn tay chạm làn da mịn màng, cổ họng lập tức thắt như thiêu đốt.

“…….”

Mẹ nó, g.i.ế.c mà.

Giang Tùy hít sâu một , tay hề rút mà còn ôm lấy hai má cô bóp nhẹ, mềm mại phúng phính, khàn giọng : “Đã là sẽ say .”

Trong khi chuyện, ánh mắt tự chủ rơi đôi môi cô.

Giang Tùy khó khăn đầu , nhưng ngay giây , chằm chằm nó.

Có thứ gì đó vô cùng nồng đậm khó tiêu tan đang tụ nơi đáy mắt , nổ ầm một tiếng.

Lý trí lập tức tan vỡ.

Giang Tùy khép mắt, như mê hoặc mà tiến gần đến đôi môi cô, đúng lúc sắp hôn lên thì chợt dừng .

Đệch, .

Hô hấp của Giang Tùy trở nên nặng nề hơn, đôi mắt đỏ hoe như con thú bắt nhốt, bất lực mà thở một dài.

“Bỏ , một thằng con trai thì nên cướp nụ hôn đầu của con gái thế .”

Nói xong, ngẩng khuôn mặt đang say đắm lên, thở nóng ấm của lướt nhanh qua đôi môi cô gái, qua chóp mũi, di chuyển thẳng một đường lên phía .

Một nụ hôn ngây ngô, dịu dàng rơi đôi mắt cô.

Loading...