KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 75
Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:24:40
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tạ Tam Tư buồn ngủ chịu nổi nên ngáp liên tục.
Quy định ở phòng vẽ tranh Nguyên Mộc nghiêm khắc, quan tâm trình độ như thế nào, đều phép trễ về sớm, nếu như tóm thì, ha ha.
Các phòng vẽ khác quy định vô cùng lỏng lẻo, họ sẽ yêu cầu bạn nộp 3 bức tranh mỗi ngày, mỗi tuần một bài kiểm tra nhỏ, mỗi tháng một kỳ kiểm tra lớn, cũng sẽ dựa điểm để sắp xếp phòng vẽ tranh.
Bình thường đến thì đến, thì , càng cần xin nghỉ phép, giống ở phòng vẽ Nguyên Mộc, lắm chuyện tới .
Tạ Tam Tư lau vết nước khóe mắt, ôm tay áo như đang ở cữ, dựa tường : “Anh Tùy, nhờ lão Triệu sửa tranh cho ?”
“Sửa cái quần.”
Giang Tùy vác bảng vẽ đặt lưng, dựa tường: “Đã vẽ xong .”
Sửa thì đó còn là tranh vẽ nữa?
“Bức tranh là bảo vật của , để lão Triệu sửa một chút thì thể càng giống…”
Giọng của Tạ Tam Tư bỗng im bặt khi lật bảng vẽ , hít một thật sâu.
Đệch, đây là vẽ ? Đây căn bản là ảnh chụp.
Cô gái trong tranh đường nét khuôn mặt ba chiều sống động, hai hàng lông mày như hàm chứa cả núi cao sông rộng, đôi mắt thần quyến rũ, cực kỳ duyên dáng và sống động.
Đường nét nhiều, chỉ vài đường tượng trưng, còn chủ yếu là vết chà sát than chì.
Mờ ảo và sắc nét hòa quyện dàn trải bộ bức tranh, chỗ nên mờ ảo thì mờ ảo, điểm cần sắc nét thì cực kỳ nổi bật, phong cách vẽ nhẹ nhàng xinh sống động.
Tạ Tam Tư cũng đầu thấy Tùy vẽ theo phong cách .
Rất khác thường ngày.
“Đệch, đệch, đệch, giống y như đúc.”
Khuôn mặt Tạ Tam Tư dí sát lên giấy vẽ, kinh ngạc mở miệng: “Thật sự là giống như đúc.”
Cậu thật tranh vẽ, lắc đầu chép miệng: “Anh Tùy thật trâu bò.”
Giang Tùy xoay cây bút chì trong tay.
Phòng tranh trong nhà nhiều tranh vẽ, ký họa, phác họa, sơn dầu các thứ. Anh vẽ nhiều, nên bộ dáng vẻ của cô khắc sâu trong đầu , ghi tạc ngòi bút, thì khó khăn gì .
“Ơ.”
Tạ Tam Tư phát hiện điều gì đúng, cơ bản là tối nay Trần Ngộ cả, ánh mắt mơ màng, đầu óc lang thang khắp nơi.
Thế nhưng cô gái trong tranh thì……
Dường như đang chăm chú vẽ tranh, ánh mắt ẩm ướt trong veo, đuôi lông mày đầy vẻ dịu dàng âu yếm.
Đó là loại cảm giác mật trong im lặng nhưng sâu sắc hơn bất cứ âm thanh nào.
“Anh Tùy, bức tranh của vẽ tả thực mà là vẽ theo trí nhớ đúng .”
Tạ Tam Tư khúc khích: “Trần Ngộ thể đôi mắt đầy tình cảm như .”
Giang Tùy: “……”
Tạ Tam Tư nghĩ đến gì đó, khuôn mặt trẻ con hưng phấn đầy mấy chữ hóng
chuyện: “Chị bằng ánh mắt .”
Giang Tùy ngẩn , lấy bức tranh của , cụp mắt xuống, trong nhất thời vẻ mặt của khó đoán.
–
Tạ Tam Tư đang định gì đó thì thấy Anh Tùy đột nhiên đặt bức tranh sang một bên, nhanh chóng xem tranh của những khác.
Sau khi quanh một vòng, với lấy bản vẽ, cúi , tựa trán bức vẽ bất động.
Giang Tùy tưởng tượng để vẽ.
Ánh mắt mà vẽ lên do tưởng tượng , mà là ánh mắt cô từng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Từ lúc đặt bút đến khi thành, hề nghĩ nhiều đến .
Cổ họng Giang Tùy khô khốc, yết hầu khó khăn chuyển động, trầm giọng .
Bả vai run lên vì .
“Đệch……”
Adrenalin trong đang tăng cao, trái tim đập dữ dội: “Đệch.”
Tạ Tam Tư liếc ánh mắt , kinh hãi đến nổi da gà khiến liên tục xoa xoa cánh tay ngoài lớp quần áo.
Điên , điên , điên .
“Đệch, Anh Tùy, Vu Kỳ……”
Trong lúc Tạ Tam Tư còn đang thì Giang Tùy bỗng ngẩng đầu, khí xung quanh lập tức chuyển từ xuân sang đông, gió lạnh thổi mặt, bão tuyết sắp tới.
–
Trần Ngộ về phía nên chú ý thấy Vu Kỳ đang đến gần.
Có lẽ là do hài lòng về bức tranh nhưng tìm vấn đề ở nên mới trở nên bối rối như .
Vu Kỳ đúng là chuyện.
Bức tranh vẽ tả thực tối nay mức độ thiện cao, nhưng vẫn hài lòng, vẫn cảm thấy chỗ nào đó vẽ tới.
Rõ ràng là xung quanh đều là giống, nhưng cảm thấy chút khác biệt.
Rốt cuộc là khác ở ?
Vu Kỳ bước thêm vài bước tới gần cô gái bên cạnh cô, quan sát thật cẩn thận tỷ lệ kết cấu khuôn mặt cô. bắt đầu quan sát thì mất tập trung thứ N trong tối nay.
Bỗng nhiên một ánh mắt lạnh lẽo thấu xương b.ắ.n tới từ góc trái lưng khiến thể lờ nó , đó bả vai lập tức ấn xuống.
“Bạn Vu.” Giang Tùy : “Cậu chắn .”
Vu Kỳ cố gắng gỡ bàn tay bả vai nhưng .
Giang Tùy vẫn ấn chặt buông, qua thì cũng dùng bao nhiêu sức nhưng thể kiềm chế một trong lòng bàn tay, vẫn nhưng trong mắt đều là sự lạnh lẽo: “Sao yên ghế của , chạy tới đây gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-75.html.]
Bả vai Vu Kỳ cảm nhận một cơn đau nhói, khẽ cau mày, vẻ điềm đạm ấm áp mặt chậm rãi nhạt , để lộ vẻ lạnh lùng hiếm thấy.
Hai trai với vẻ ngoài ưu tú như , tài năng hội họa cũng xuất sắc như đang đối mặt, bầu khí giữa bọn họ căng thẳng.
Triệu Thành Phong quát to: “Hai em đang cái gì ? Vẽ xong ?”
Vu Kỳ lắc đầu, vẫn vẽ xong.
Triệu Thành Phong học trò bất cần chẳng thèm để mắt hét to:
“Em vẽ xong đúng , qua xem tranh cho Vu Kỳ .”
Giang Tùy như thấy.
Triệu Thành Phong vẻ tay g.i.ế.c .
Giang Tùy chuyện với bạn học Tiểu Trần của , “hừ” một tiếng lười biếng liếc bức tranh của Vu Kỳ: “Nhân trung dài, cỡ 0.1cm.”
Vu Kỳ nheo mắt, tầm rơi cô gái di chuyển về bức tranh đang vẽ hai . Sau đó im lặng về vị trí, cầm bảng vẽ và tẩy chỗ đó vẽ .
–
Sắc mặt Giang Tùy tệ.
Trần Ngộ để ý tới những khác, mím môi hỏi: “Sao ?”
Giang Tùy .
Tạ Tam Tư đại khái nguyên nhân.
Kỹ thuật vẽ của Vu Kỳ gì bàn, nhưng khả năng nắm bắt các điểm khuôn mặt thì kém, trung bình trung bình hơn 80 điểm và 90 điểm.
Khi vẽ tranh chân dung tả thực, bất kể là nam nữ thì đều thể vẽ , còn thể khiến khác tranh và điểm giống và khác với mẫu.
Lần Vu Kỳ chia khối và dựng hình đạt đến hơn 90 điểm, ngoại trừ Anh Tùy thì ai thể nhân trung của bức tranh vẽ dài hơn.
Mọi đều giống .
Vu Kỳ thể phá vỡ giới hạn trung bình của bản , lẽ là vì đột nhiên hiểu , hoặc thể là……vì đãi ngộ đặc biệt.
Anh Tùy đang ghen.
lúc vẫn sợ c.h.ế.t thêm dầu lửa.
“Bức tranh của Vu Kỳ là giống nhất.”
“ là giống, thấy vẽ nhân trung , cũng nhận là vẽ dài hơn, đó chẳng là Trần Ngộ , giống như mà.”
“Cái gì mà dài hơn 0.1cm chứ, nhảm nhí thật, mắt thường thể thấy ……”
“Đừng nữa đừng nữa.”
Không khí kỳ quái bao trùm bộ phòng vẽ tranh, duy trì tới mười giây Vu Mập đánh vỡ.
“Trần Ngộ, để em họ tặng bức tranh cho .”
“……”
Tạ Tam Tư nơm nớp lo sợ, sợ rằng Anh Tùy sẽ nổi cơn thịnh nộ, nhưng ngờ cúi đầu đến mặt cô gái thì thầm vài câu.
Trước sự chứng kiến của hơn 20 trong cả phòng vẽ tranh, cùng với sự mặt của một giáo viên.
Giang Tùy vầng sáng nhỏ đỉnh đầu cô gái: “Lát nữa tan học vẽ nữa ?”
“Không vẽ nữa.” Trận Ngộ : “ đau đầu.”
“Vậy thì cùng về.” Giang Tùy rời .
Trần Ngộ hỏi mấy giờ nhưng kịp.
Tạ Tam Tư chen qua mấy chạy lên phía : “Chị, của Anh Tùy mới là giống nhất.”
Trần Ngộ phản ứng kịp: “Cái gì?”
“Anh Tùy vẽ .” Tạ Tam Tư : “Không tin thì chị tự xem .”
–
Tan học, Trần Ngộ xem tranh Giang Tùy vẽ.
Trước đây từng , khi cô mẫu thì chắc chắn sẽ cố gắng thể hiện vượt xa bình thường. Sau đó sẽ tặng bức tranh cho cô bảo vật gia truyền, nhưng bây giờ lật mặt nhận nợ.
Thật Trần Ngộ cũng nhất thiết xem, chỉ là dây cung trong đầu những lời của Tạ Tam Tư kéo căng, cách nào cũng thể thả
lỏng , đốc thúc cô liều lĩnh loạn: “Tại thể xem?”
Giang Tùy né tránh ánh mắt của cô: “Không gì để xem .”
Trần Ngộ cầm bức tranh thì trực tiếp giơ lên cao cúi đầu xuống, còn cau mày như đang mất kiên nhẫn.
“Không xem thì xem, ai thèm.” Trần Ngộ xong bèn cầm theo túi xách phòng vẽ một.
Giang Tùy chằm chằm bóng lưng lạnh lùng của cô, lửa giận bùng lên, trút nhưng tìm chỗ để phát tiết. Anh kìm nén đến mức sắc mặt lúc xanh lúc đen.
Tiếng hét của Triệu Thành Phòng truyền tới: “Giang Tùy, tới phòng việc của thầy.”
Giang Tùy bước đòi tranh.
Triệu Thành Phong nhấp một hớp lạnh: “Em để lên bàn của thầy , lát nữa thầy sẽ dán lên tường.”
Giang Tùy lặng lẽ vuốt ve bức tranh trong tay hai : “Cái gì mà dán.”
“Được , đừng khiêm tốn nữa, tranh là tranh .” Triệu Thanh Phong : “Dán ở sảnh lớn để cùng học hỏi.”
Giang Tùy nhếch môi: “Em mang bức tranh về.”
Triệu Thành Phong : “Sau kỳ tuyển sinh tập trung là thể lấy về.”
“Ý của em là.” Giang Tùy : “Em dán bức tranh lên tường.”
Triệu Thành Phong đặt tách lên mặt bàn: “Thằng nhóc , em cứ nhất định chuyện khác đúng ?”
Vẻ mặt Giang Tùy vô tội: “Sao thể, do da mặt em mỏng thôi.”
Triệu Thành Phong: “…”