KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 76
Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:24:41
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Tùy rời khỏi văn phòng, thẳng về phòng vẽ một, khi thấy tiếng
bên trong thì dừng bước, xoay dựa lưng tường, mũi giày tùy ý gõ lên mặt đất.
Trong phòng vang lên tiếng ôn hòa của Vu Kỳ: “ đưa tranh vẽ, ?”
Giang Tùy cong ngón tay gõ nhẹ lên bức tranh đang cuộn trong tay, khép mắt, chờ đợi câu trả lời của cô gái bên trong.
lâu vẫn giọng thứ hai vang lên, chờ đợi khó chịu mệt mỏi, lặng lẽ tới gần cánh cửa bên trong.
Cô gái đang cạnh Vu Kỳ, vẻ mặt biểu cảm gì.
Vu Kỳ hỏi, âm thanh và giọng điệu càng nhẹ nhàng hơn: “Cậu ?”
Ánh mắt của cô gái hiện lên hai tia sáng d.a.o động, , lắm, , lắm, ……
Cô đang đấu tranh.
Đệch!
Giang Tùy thấp giọng chửi, kiềm chế nổi nữa, nhấc chân bước : “Cô .”
Không đợi cô kịp lên tiếng, thì vỗ vỗ bả vai Vu Kỳ, hiền lành :
“Bạn Vu, lão Triệu tìm đấy.”
Thật trùng hợp, vỗ đúng chỗ ấn lúc .
Lại càng trùng hợp hơn là, lực tay còn lớn hơn cả .
Vu Kỳ hít một ngụm khí lạnh.
Giang Tùy như chú ý tới dáng vẻ cứng ngắc của , vỗ thêm: “Nếu đoán nhầm thì hẳn là dán tranh của lên tường đấy. Trong một thời gian ngắn mà mấy bức tranh dán lên , đến kỳ tuyển sinh tập trung năm chiến tích chắc chắn sẽ cực kỳ rực rỡ, đỉnh!”
Vu Kỳ về phía tranh của : “Tại của ……”
Giang Tùy nhún vai: “ vẽ .”
Vu Kỳ: “…”
–
Người rời , bầu khí lập tức xuất hiện đổi vi diệu.
đổi theo hướng lên, mà là theo chiều hướng ngày một tệ hơn.
Giang Tùy cô gái vẫn để ý tới mà đang tự thu dọn ba lô, nheo mắt: “Cậu giận ?”
Không câu trả lời.
Giang Tùy đến gần thì cô kéo khóa ba lô cầm ngoài.
“Đang chuyện với đấy.”
Giang Tùy níu lấy cánh tay cô, năm ngón tay siết chặt.
Trần Ngộ lạnh lùng liếc .
Giang Tùy giật , tay thả lỏng, khi còn kịp phản ứng cô mất.
“Không chỉ là tranh vẽ thôi .”
Giang Tùy nghiêm mặt, nghiến răng nghiến lợi: “Không xem ? Sao cứ nhất định xem chứ?”
“Đã vẽ đôi mắt thành như thế, thể để xem ? Cậu xem thì chẳng … nó.”
Giang Tùy đuổi theo ngoài, mới phát hiện trong đám quây quanh phía lão Triệu ở phía cái đầu của Bé Tóc Vàng, lúc mới thở phào nhẹ nhõm.
Người vẫn còn trong phòng vẽ tranh, chạy xuống tầng là .
Tiếp theo, cần nghĩ cách dỗ cô, Giang Tùy xoa xoa thái dương, dỗ thế nào đây.
–
Triệu Thành Phong đang sửa tranh cho Thái Tú, thầy giữ một phần, là xử lý tệ, cần động đến.
Lời khiến đám phía ngưỡng mộ, khi lão Triệu sửa tranh cho thì thường xuyên xóa bỏ cả mảng lớn, thậm chí khi còn xóa hết.
Chẳng khác gì lão Triệu vẽ một bức tranh mới, liên quan gì đến bọn họ.
Chỉ vẽ , vẽ chỗ khiến lão Triệu hài lòng mới thể thầy giữ .
Như thế mới coi là do vẽ.
“Chú ý con mắt bên .” Triệu Thành Phong dùng ngòi bút phác thẳng lên tranh.
“Đây là một hình cầu, cần vẽ thành một chỉnh thể vỡ nát.” Chỉ vài nét bút rải rác, thể tích của nhãn cầu xuất hiện.
Thái Tú cắn môi, bản cô chỉ chú ý chi tiết của đôi mắt, để ý đến thể tích của nhãn cầu.
Mấy cô gái líu ríu, khuôn mặt là tuổi trẻ căng tràn, ngây thơ rực rỡ.
“Rốt cuộc mới vẽ cái mũi ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-76.html.]
“Thực em thấy vẽ sống mũi thành vấn đề, nhưng đến lỗ mũi thì đúng là, mỗi em vẽ đều là hai cái lỗ đen, c.h.ế.t .”
“Sống mũi mà nữa thì lỗ mũi và phần tối của mũi đều cực kỳ khó vẽ.”
“Chỉ vẽ lỗ tai thôi ?”
“Cậu cô đơn , cũng .”
Triệu Thành Phong : “Nền tảng vững thì bất kể là mũi tai cũng dám vẽ, vẽ đều là do nắm chắc kết cấu.”
“Thầy ơi, thế nào ạ?”
“Vẽ nhiều hơn, quan sát nhiều hơn.”
“Lông mày thì ạ?”
“Mô phỏng, quan sát.”
“……”
Trần Ngộ cao 1m6, dáng cao, phía còn hai cô gái cao hơn cô một đoạn khiến cô kiễng chân lên , khăn quàng cổ phía bỗng kéo .
Giọng đè thấp của trai vang lên bên tai: “Đi thôi.”
“ đang xem tranh.” Trần Ngộ hất bàn tay đang túm khăn quàng cổ của cô .
Ngay đó balo kéo lấy, cô sức lực lôi khỏi khu vực tụ tập.
“Buông .” Trần Ngộ tức giận, cau mày : “Giang Tùy, buông tay, tự .”
Vẻ mặt Giang Tùy khá thoải mái: “Không.”
Có qua, với khác, cứ truyền cho .
Chẳng mấy chốc tạo nên một trận xôn xao nhỏ.
Không hiểu do , nhưng Trần Ngộ một loại cảm giác kỳ lạ rằng việc trong nhà nên truyền bên ngoài. Cô ngừng giãy dụa, để mặc Giang Tùy kéo balo lưng cô .
Giang Tùy chút do dự, khóe mắt liên tục dò xét quan sát, tại đột nhiên cư xử như thế?
Chuyện bình thường ắt biến.
Quản nhiên, khỏi cổng Giang Tùy lập tức thấy cô dùng sức giật balo gạt tay .
Một âm thanh giòn tan vang lên, mu bàn tay tê dại một hồi.
Anh đánh.
Anh đánh, còn thể đánh .
Không những thể đánh , mà còn đau lòng cô gái đánh
đau tay .
Giang Tùy ngớ tại chỗ như một thằng ngốc.
Trần Ngộ đeo balo lên lưng, sắc mặt cực kỳ tệ: “Tranh vẽ thì cho xem, cũng cho nhận tranh Vu Kỳ vẽ, bây giờ còn cho xem tranh khác vẽ nữa, quản nhiều ? Không thấy quản rộng ?”
Giang Tùy tấn công bất ngờ, cả đều choáng váng.
Anh xoa xoa mu bàn tay đánh, giận mà còn mỉm , nỗi ấm ức xông thẳng lên đầu như cỏ dại tràn lan: “Cậu lớn tiếng như gì?”
Trần Ngộ: “……”
Cậu ấm ức cái gì hả, là của ?
Trần Ngộ lạnh, xuống tầng mà thèm .
cô kéo về.
Lần là balo, cũng khăn quàng cổ, mà là mũ áo bông của cô.
Từ sáng đến tối, kéo cái thì là túm cái .
Trần Ngộ thật sự nổi giận .
Cô xoay , cơn tức giận vọt lên đỉnh đầu, nhưng một giây khi nó bộc phát thì bức tranh cuộn đưa tới mắt ngăn .
Giang Tùy thấy cô gái sững sờ, lập tức đưa bức tranh cho cô: “Cầm lấy.”
Trần Ngộ ngẩng đầu.
“Không xem ?”
Trong hành lang mờ tối, Giang Tùy đối mặt với cô: “Cầm về từ từ xem.”
Anh dừng một chút: “Xem xong ……”
Trần Ngộ đợi cả nửa ngày, vẫn đợi nửa câu : “Rồi ?”
“Xem xong ” Giang Tùy ngừng, thời gian ngắn hơn một chút, cụp mắt, giọng điệu thản nhiên: “Thì cho suy nghĩ của .”
“Được, sẽ cho suy nghĩ của .” Trần Ngộ cầm lấy bức tranh.
Giang Tùy nhân cơ hội cô đang cất tranh ngăn nhỏ cạnh balo, khom lưng, cúi đầu tới gần, thổi bên tai cô: “Đừng tổn thương .”