KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 84
Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:29:20
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không khí trong siêu thị lặng lẽ sôi sục.
Cô nhân viên trẻ lôi kéo đồng nghiệp của , trong mắt vù vù bay trái tim màu đỏ: “Đẹp trai quá, trai quá , xin điện thoại của !”
Đồng nghiệp lớn tuổi hơn một chút, gần ba mươi, trải đời nhiều hơn, bình tĩnh hơn cô phân tích sơ bộ: “Cả trai đó đều là đồ hiệu tức là trong nhà tiền, tuổi chắc là học sinh cấp ba. Lúc học ở trường mà lang thang ngoài đường dạo, chắc chắn là một ấm tài nghệ .”
Cô nhân viên nhỏ mê trai: “Đẹp trai thì cũng hết.”
Đồng nghiệp: “…….”
Cô nhân viên nhỏ đồng nghiệp cỗ vũ nên chầm chậm bước tới và :
“Xin chào…”
Vừa mới bắt đầu cô một giọng lười biếng mà dễ cắt ngang:
“Thạch Hỷ Chi Lang ở ?”
“Hả?”
“Thạch, loại lớn đấy.”
Giang Tùy thấy nhân viên bán hàng há miệng ngây ngốc đấy, nhịn : “Chị gái ơi, chị thấy ?”
Cô nhân viên nhỏ: “.…….”
Anh trai chuyện , ai là chị gái? mới hai mươi thôi.
Cô nhân viên nhỏ dẫn đường nghĩ, trai trai như cũng ăn thạch .
Quần áo đúng là hàng xịn.
Sạch sẽ gọn gàng, ngay cả giày cũng bẩn.
Mùi cũng thơm nữa.
Giang Tùy ngang qua một kệ chứa đồ, thoáng thấy thứ gì đó, dừng bước lấy hai cây bút bi.
Một cây một quả táo đỏ nhỏ ở đầu bút, cây còn là một quả táo xanh.
Một đỏ và một xanh lá cây.
Giang Tùy cầm bút một hồi, cau mày bắt bẻ, đột nhiên hỏi nhân viên bán hàng: “Hợp ?”
Cô nhân viên nhỏ: “… Hợp.”
Chàng trai đặt cả hai chiếc bút trong xe đẩy, như nhớ đến điều gì đó, vẻ mặt trong nháy mắt ôn hòa hơn.
Hơi thở quanh cũng còn sự xa lánh nữa, thoáng chốc gần gũi hơn.
Trước mắt cô nhân viên nhỏ hiện mấy dòng chữ lớn.
Đồ đôi.
Có bạn gái .
Anh trai chiều bạn gái, cưng, chiều.
Thích tuyên bố chủ quyền, thích khoe khoang.
Đệch, đệch, đệch trai như mà bạn gái .
Ý, hình như câu sai sai.
–
Một lúc , siêu thị một trai nữa đến, cũng còn trẻ tuổi, trông quân tử nho nhã.
Dường như là quen với trai lúc .
Mắt liếc qua, chân nhấc lên, thẳng đến bên cạnh .
Lúc cô nhân viên nhỏ tiến lên nữa mà đang sắp xếp mì ăn liền mà khách xới tung ở khu bán hạ giá: “Cũng bạn gái .”
Đồng nghiệp cách giống cô .
Anh thứ hai lẽ chủ, nhưng càng khó theo đuổi hơn.
Đồng nghiệp đánh giá.
Cậu trai sắp quẹo thì nhận nên đầu , ôn hòa lễ phép với cô .
Cô nhạy cảm nhận , kiểu ôn hòa như ngọc , dễ chuyện, cũng dễ cận, dịu dịu dàng dàng, thật là vô tình nhất, cũng khó thấu nhất.
Còn bằng cái cao hơn chút , bướng bỉnh chịu trói buộc, tuy rằng khó đến gần, nhưng ít nhất với và việc đặc biệt thì sẽ đơn thuần.
Khi mua đồ ăn vặt, tìm đủ đồ chơi đầy màu sắc thì như biến thành một khác.
Vô cùng đơn giản.
Mọi thứ trong lòng đều lộ ngoài, thể thấu .
–
Giang Tùy và Vu Kỳ hai họ phân tích, họ cạnh kệ chứa đồ, , .
“Có việc ?” Giang Tùy hỏi.
“Có.” Vu Kỳ : “Có Trần Ngộ ở cùng với ?”
Giang Tùy mượn ưu thế dáng cao mà đưa mắt xuống : “Liên quan quái gì tới .”
Vu Kỳ xổm xuống mở hộp dụng cụ , lấy một hộp màu sơn dầu từ trong : “Cậu đưa cái cho cô giúp .”
Giang Tùy híp mắt, nó, tình huống gì đây?
Đã xảy chuyện gì mà ông đây ?
“Cô nhờ tìm hộ cô .”
Vu Kỳ cầm hộp dụng cụ dậy, bỏ hộp màu sơn dầu xe đẩy của Giang Tùy, vẻ , một chân cản .
Giang Tùy khó chịu đè xuống, đè xuống thấp hết mức, tư thế như là chủ:
“Cái hiệu gì, bao nhiêu tiền? Một tệ rưỡi hai tệ?”
Vu Kỳ giật giật lông mày: “Cậu trả tiền giùm cô ?”
Giang Tùy định chuyện liên quan gì đến thì một câu: “Hỏi ý kiến cô ? Cô chịu để trả ?”
“……”
Đệch, Giang Tùy đưa đầu lưỡi lên hàm răng, lạnh: “Đó là chuyện của với cô .”
Vu Kỳ rõ em ghen .
Tựa như bộ nam sinh thế giới đều ý đồ với thích cả.
Tuy rằng đó thật sự…
Thật sự .
Vu Kỳ nhích chút, tránh xa sự cọc cằn mà Giang Tùy phóng : “Chuyện của Lưu Kha, một chút.”
Giang Tùy chằm chằm màu sơn dầu trong xe đẩy như kẻ thù:
“Thì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-84.html.]
“Cô thiên phú, cũng cố gắng.” Trong mắt Vu Kỳ hiện lên một chút tiếc nuối: “Chỉ là khó để tiếp nữa.”
Giang Tùy nhướng mày.
“Gặp tai nạn như , học một năm, chỉ sợ……”
Vu Kỳ đột ngột bẻ cua: “Tháng sẽ thi chung.”
Giang Tùy thiếu chút nữa phản ứng kịp, đổi chủ để gượng gạo ? Nói một nửa là con nó ý gì, khùng điên.
“Tranh màu nước của Trần Ngộ…”
Vu Kỳ đắn đo : “Phối hợp màu sắc phong cách của bản , nhưng mà cũng còn nhiều vấn đề lắm.”
Giang Tùy là bạn Tiểu Trần nhà , cũng đồng ý với ý kiến nhưng ngoài miệng nhịn mà bao che khuyết điểm: “ sẽ giúp cô giải quyết hết vấn đề, với .”
Anh dừng một lúc, giữa lông mày hiện lên vẽ u ám và khinh thường: “Cậu quản chuyện của là , đừng lo chuyện của khác, thiếu niên tiền phong .”
Vu Kỳ: “……”
Trong mấy phút ghen hai , cô gái thích bạn chỗ nào ?
Thích ghen ?
Vu Kỳ gãi gãi lông mày, khẽ thầm
, cô gái vẫn nhận tâm tư của .
Trong đầu Vu Kỳ hiện lên mấy mẩu chuyện những ngày nay, phủ định suy nghĩ của một giây .
Cô nhận .
Sao nhận nhỉ, Vu Kỳ nghỉ một chút, nghĩ mãi cũng , nhưng rõ tại cô giấu .
Vẻ ngoài cô gái trông kiên cường lạnh nhạt, nhưng trong lòng mềm mại và phong phú, ý thức bảo vệ bản mạnh. Là một bình thường, thích việc gì nắm chắc, thích mạo hiểm, cô tự thăm dò, xác định xem.
Trước lúc đó cô sẽ để lộ .
–
Giang Tùy trở bến tàu với khuôn mặt như chết.
Trần Ngộ kinh ngạc mở hai mắt, ai chọc ông lớn tức giận ?
“Ầm”.
Một hộp màu sơn dầu ném lên hộp dụng cụ của cô, nó văng , lăn xuống đất.
Trần Ngộ hiểu tiếp nhận cơn giận của trai, mặt cô sầm xuống: “Cậu gì ?”
Giang Tùy mặt cô, cao xuống cô, quai hàm nghiến chặt.
Trần Ngộ gì đối mặt với một hai giây.
Nguyên nhân tức giận liên quan tới ? Sao thể chứ, vẫn luôn ở đây, cũng , cũng chẳng gì.
Ông lớn tính tình vui vẻ thất thường, càng ngày càng quậy.
Cái kiểu cố tình gây chuyện .
Trần Ngộ cúi đầu xuống, thấy màu sơn dầu ở bên chân, là màu đen, còn mới, trong đầu của cô nảy một suy đoán: “Cậu gặp Vu Kỳ hả?”
Giang Tùy một lời.
Giang Tùy nhặt hộp màu sơn dầu lên, còn thẳng lưng khác cầm lấy.
Giang Tùy đưa hộp màu sơn dầu của cho cô: “Dùng của .”
Nói xong lập tức ném màu sơn dầu đen trong túi, ném như ném rác, hành động thể hiện tâm trạng.
Trần Ngộ mở hộp màu sơn dầu , phát hiện từng ô vuông bên trong đều đổ đầy màu sơn dầu, gần như nhiều như .
Hộp và màu sơn dầu đều sạch sẽ, xung quanh ô vuông nhỏ cũng dính chút màu sơn dầu nào, tất cả các góc cạnh đều lau chùi, y như mới.
Mắc chứng OCD mà thấy nó sẽ cảm thấy thoải mái và dễ chịu về thể xác lẫn tinh thần.
Trần Ngộ cảm giác hộp màu sơn đầu trong tay nặng ngàn cân, còn nóng phỏng tay, cô Giang Tùy: “Cậu đang gì ?”
Giang Tùy cần nghĩ ngợi: “Ông đây …”
Anh giương mắt, bất ngờ kịp chuẩn chạm ánh mắt trong trẻo của cô gái, hai chữ “Con khỉ” còn đang nghẹn trong cổ họng, nuốt mất.
Trên mặt Trần Ngộ thoáng xuất hiện vẻ kỳ lạ, nhanh đến mức tưởng như là ảo giác.
“ thấy cũng .”
Cô nhẹ giọng một , ánh mắt rơi xuống chiếc hộp trắng ở cạnh chân: “ Vu Kỳ với Vu Miêu mua màu sơn dầu, nên bảo tiện lấy cho một hộp màu đen.”
“Cái thứ đó cần mua gì?”
Giang Tùy xuống ghế: “Không là trộn màu xanh phổ với màu đỏ thẫm là ?”
Trần Ngộ bĩu môi: “ dùng hai màu để chế một màu, phí quá, còn phiền nữa, bằng trực tiếp mua luôn.”
Giang Tùy thích nét mặt của cô, đáng yêu chết, nhưng vẫn còn tức giận nên móc một chai nước ngọt từ trong túi , mở nắp đưa qua cho cô: “ ? Đến nổi tìm khác mua giùm ?”
“Không chỉ màu sơn dầu trắng, những màu khác cũng cả đống, mặc cho dùng. Nói tai lọt qua tai , để xem trọng lời đây?”
“……”
Trần Ngộ nhận chai nước ngọt .
Giang Tùy đưa nước ngọt đến mặt cô: “Cầm lấy.”
–
Trần Ngộ nhận chai nước ngọt uống luôn.
Nơi cuối cùng cái hộp sơn dầu đến là trong túi nilon của Tạ Tam Tư.
Giang Tùy bộ dọc kênh đào, vốn định dạo một lúc, nhưng kết quả ba phút về.
Cô gái một tay cầm lấy bảng kẹp giấy vẽ, một tay cầm bút chì, thỉnh thoảng còn về phía kênh đào xa xa.
Phần tóc mái dài kẹp sang một bên bằng kẹp tóc màu đen, các đường nét từ trán đến chóp mũi, đến cằm đều mềm mại.
Giang Tùy đến lưng cô: “Chưa từng tàu ?”
So với những chỗ khác, nét vẽ ở chỗ đó rõ ràng tự tin, đầy dấu vết bôi bôi, sửa sửa.
“Chưa từng.” Trần Ngộ .
Xe lửa còn từng , huống chi là tàu thủy.
Trần Ngộ dứt lời, giấy và bảng vẽ lập tức xuất hiện thêm một cái bóng mang theo thở của trai, bên tai là giọng thấp: “Ở đây vẽ sai .”
Cô chỗ chỉ: “ ?”
“Ừ, sai .” Giang Tùy thấy cô hề động bút, nhếch môi: “Không sửa thế nào ?”
Trần Ngộ chuyện.
Giang Tùy túm lấy bút chì của cô, tặc lưỡi : “Không thì , .”
Trần Ngộ liếc : “Cậu sẽ .”
Giang Tùy: “…”