KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 85
Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:29:21
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần Ngộ vẽ sai kết cấu của tàu, Giang Tùy sửa cho cô, hơn nữa còn cho cô nhiều điều mở rộng hơn.
Ví dụ như dù là vẽ tả thực vẽ mô phỏng bằng màu nước thì khuôn đều quan trọng.
Tỉ lệ chính xác là cơ bản, tiếp đó là sự thoải mái, cuối cùng là hài hòa, thống nhất và .
Lại ví dụ như cảm giác tàu là cảm giác gì, trong khoang tàu những đồ vật gì, kết cấu bên trong trông như thế nào.
Boong tàu dùng để gì, buồm căng lên .
Khi gió biển thổi mặt sẽ cảm giác gì, mặt trời mọc biển sẽ trông đồ sộ .
Đợi .
Giang Tùy , tốc độ cũng chậm , giọng điệu cũng bất giác trở nên nhẹ nhàng hơn, ánh mắt dính đôi mi thỉnh thoảng chớp chớp của cô.
Trần Ngộ đang thất thần, cô những gì Giang Tùy , hình ảnh cũng hiện .
“Trải nghiệm nhiều mới lợi cho việc vẽ tranh, chẳng trách thích họa sĩ tự do, vẽ, thích thật.”
Giang Tùy điều cô khát khao, dụ dỗ : “Sang năm thi nghiệp xong, tụi du lịch .”
Trần Ngộ đầu: “Du lịch?”
“ .” Giang Tùy chằm chằm cô, giọng điệu lười nhác, đôi mắt sâu thấy đáy, như chứa một vòng xoáy bên trong: “Có ?”
Mi mắt Trần Ngộ run lên, bình tĩnh: “Nói .”
“Thi xong , cái gì cũng dễ .” Cô cầm cây bút chì của , đầu ngón tay trùng hợp nắm nơi chạm , chạm một ấm áp: “Thi thì còn gì để .”
Giang Tùy bằng giọng mũi: “Thành tích văn hóa của một lời khó hết, còn sợ thì sợ cái gì hả.”
Câu nhỏ, cũng sợ.
Cái học viện Mỹ Thuật rách , điểm môn văn hóa thể bức c.h.ế.t khác.
Sang năm đợt tuyển sinh thống nhất, sẽ trở trường học, thời gian cách ngày thi nghiệp cũng còn bao nhiêu ngày nữa, đến lúc ôn tập, e là học tới c.h.ế.t mất.
Bằng thì còn thể đây?
Cô gái , chắc chắn theo.
–
Giang Tùy xách túi đồ ăn đến ghế của cô: “Ăn ?”
Trần Ngộ : “Vẽ quá kém, đáng ăn.”
Giang Tùy: “……”
Được , ăn thì ăn, để cô đem về cũng .
Còn cây bút bi quả táo đỏ nhỏ.
Trần Ngộ vẽ xong, chuẩn trộn màu sơn đầu và quét màu, Giang Tùy cản .
“Đừng quét bằng màu lam.”
Giang Tùy nhanh chóng ném cọ màu nước của thùng nước, rửa và lau khô, đó phối với màu bảng pha màu của cô: “Dùng màu .”
“Mặt trời ngả về Tây, mặt sông ố vàng.”
Trần Ngộ liếc khẽ mím môi, ngẩng đầu dòng ánh sáng lăn tăn dòng nước, cô nhớ rõ khi học tiết đầu tiên của vẽ màu nước, thầy Triệu .
Thầy Triệu cảm nhận màu sắc mỗi sinh đều giống , cảm nhận màu sắc , cảm nhận màu sắc .
, vì cảm nhận màu sắc thể đạt qua huấn luyện.
Tiết thứ nhất thầy dạy gì cả, chỉ để tự tìm một bức tranh mẫu, tự mô phỏng theo để vẽ, cảm nhận màu sắc của bức vẽ, phân tích nó, điều chỉnh nó.
Hiện giờ tiếp xúc với vẽ màu nước hơn nửa tháng , vẫn lên
.
Thầy Triệu từng chỉ dẫn cô vẽ màu nước , cảm nhận màu sắc của cô tệ, nhưng vấn đề nhỏ khá nhiều, còn tâm lý phụ thuộc nhiều với những màu cơ bản.
“Màu sơn dầu của màu nước giống tranh sơn dầu, nó tính che phủ, vì em cố gắng dùng cọ vẽ chuẩn xác hết mức thể.”
“Nếu như em sửa chữa và bôi lên chỗ nhiều , màu ở đây sẽ bẩn hết.”
“Cố gắng hết mức để một nét vẽ là một lớp.”
Đây là điều mà thầy Triệu nhấn mạnh chỉ một , Trần Ngộ đập đập cọ vẽ màu nước: “Giang Tùy, xem thể học vẽ màu nước giỏi ?”
Giang Tùy nhướng mày, mà còn uất ức nữa , gõ bảng vẽ của cô: “Đang vẽ thực đấy bà cô ơi, mặt trời mà lặn thì màu sắc đổi, tranh thủ thời gian vẽ , nhanh lên.”
Trần Ngộ hít sâu, vứt bỏ suy nghĩ lộn xộn, bắt đầu quét màu.
–
Hiện giờ tranh Giang Tùy vẽ đổi so với lúc , càng lúc càng súc tích, dù là vẽ phác họa vẽ màu nước cũng thế.
Dường như vẽ bao nhiêu nét là hiệu ứng của cả bức tranh .
Trên thực tế tốn quá nhiều thời gian.
Khi Trần Ngộ vẫn còn đang vẽ tổng thể của tàu, còn vẽ đến chi tiết, Giang Tùy đặt bút xuống, cằn nhằn linh tinh bên tai cô.
“Cậu mới vẽ một ít mà cả bảng màu chỗ nào sạch, thể dọn một chút , đừng bừa bộn như ?”
Trần Ngộ dừng bút .
Giang Tùy thoáng , vẽ nữa , yếu ớt ?
Anh thở dài: “ đang về cây cọ lớn mà dùng để trộn màu, đến phương pháp vẽ của , kiềm chế cách vẽ hơn nhiều .”
Thật Trần Ngộ tức giận, chỉ là cô nhớ Tiểu Kha.
Tiểu Kha cô vẽ tranh quá kiềm hãm, phóng khoáng, mà cô thì quá phóng khoáng, kiềm .
Hiện giờ cô kiềm , mà Tiểu Kha tạm thời vẽ nữa.
Cảm giác cuộc sống như nữa xông thẳng lên đầu, lan rộng tất cả xương cốt, tứ chi.
–
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-85.html.]
Khi Trần Ngộ tĩnh táo , Giang Tùy rửa sạch bảng pha màu của để cho cô dùng.
“Một bảng của đủ dùng, cho bảng , chuẩn cho cái khác.”
Giang Tùy tự nhiên: “Vẽ nhanh , nhanh lên, nhanh lên.”
Vừa còn đá vô ghế của cô.
Tâm trạng mới dâng lên trong lòng Trần Ngộ lập tức tan thành mây khói:
“Cậu vẽ xong thì chơi .”
“Chơi cái quần, thấy những khác quanh bờ hồ vẽ tranh ?” Giang Tùy cáu kỉnh, mặt còn treo nụ : “Được đấy, còn đuổi .”
Anh mở hộp kẹo Doublemint : “Vẽ , xem”
Trần Ngộ rõ Giang Tùy , quả nhiên khi cô vẽ tranh bèn đem ghế tới.
Ngồi bên cạnh cô, nửa còn nghiêng về phía .
Quá gần.
Như là lúc nào cũng thể tựa cánh tay của cô .
Trần Ngộ thoáng qua trai đang xem cô vẽ. Trong thở tất cả đều là mùi bạc hà mà thở .
“Màu sẵn , màu cảnh vật, những thứ cơ bản , nữa.”
Giang Tùy thổi bong bóng, giọng điệu tản mạn: “Khi dùng màu cảnh vật chú ý tỉ lệ màu cảnh vật, bởi vì chuyện liên quan đến cảm nhận vật mà vẽ.”
“Nói cách khách, một quả táo đỏ đặt vải màu xanh lam, thì chỗ màu cảnh vật chỉ cần thêm một chút màu xanh lam là .”
“ nếu một quả cầu kim loại đặt tấm vải xanh lam, thì màu cảnh vật là màu xanh lam thuần, bởi vì cảm nhận của chúng khác , xảy phản xạ cũng giống .”
“……”
Giang Tùy đến cuống họng cũng khô , nhổ kẹo cao su , nhưng nhận chút phản ứng nào, huyệt thái dương của giật giật: “Tổ tông ơi, ?”
Hỏi một đằng, Trần Ngộ đáp một nẻo: “Rốt cuộc Tiểu Kha gì với ?”
Câu hỏi liên quan khiến tim Giang Tùy ngừng một nhịp, im lặng một lúc, giật nhẹ môi, phun hai chữ: “Bí mật.”
Im lặng lây lan như bệnh, hiện tại đến phiên Trần Ngộ, còn lâu gấp đôi của .
Giang Tùy nhắm mắt , tần suất trái tim đập quá nhanh, vang lên bịch bịch.
Mẹ nó, thấy thẹn .
Ngay khi tai sắp đỏ bừng thì giọng của cô gái nhỏ: “Có nhờ dạy vẽ tranh, giúp thành ước mơ học viện Mỹ Thuật ?”
Giang Tùy , cũng chẳng , chỉ cô.
Trần Ngộ xoay rửa cọ, nữa: “Không thể , đúng ?”
“Bạn của hy vọng giữ bí mật, thể nuốt lời.”
Dưới mắt Giang Tùy là phần gáy trắng chói mắt của cô gái: “ mà…”
Ngay lúc cô qua, nhướn mày: “Bí mật thời hạn đấy.”
Trần Ngộ há to miệng, gì đó.
Giang Tùy mở miệng cô: “Khi đến thời hạn, sẽ cho .”
Vứt mồi nhử .
–
Trần Ngộ rửa cọ vẽ, hàng mi che đôi mắt cô.
Phút chốc Giang Tùy gọi cô: “Trần Ngộ, một chuyện hỏi .”
Rất ít khi gọi tên cô, gọi như lộ sự chính thức và trịnh trọng.
Trần Ngộ vung cọ vẽ trong thùng nước mạnh đến mức vài giọt nước b.ắ.n lên phần quần ở đùi, cô thẳng , mím môi: “ đang vẽ.”
Bình thường cô sẽ là “Cậu hỏi ”, hoặc sẽ như thấy, để ý.
Hiện giờ trả lời mơ hồ mang theo vài phần trốn tránh.
Giang Tùy cảm nhận , đang đắm chìm trong suy nghĩ của .
Chuyện lớn lớn, chỉ một bức tranh, một câu , nhỏ nhỏ, liên quan đến nửa đời của .
Vốn Giang Tùy còn tưởng rằng bạn nhất của cô gái gặp chuyện may, tâm trạng cô , khó chịu, gần đây thích hợp lôi chuyện đó , bản thầm quan sát , cố gắng lẽ phát hiện vài dấu vết để .
Kết quả ngược , chẳng cái quái gì.
Sự kiên nhẫn của Giang Tùy từ từ mài mòn, l.i.ế.m đôi môi khô: “Bức tranh phác họa cho , xem ?”
Trần Ngộ cầm cọ vẽ lấy một ít màu sơn dầu xanh biếc từ trong hộp , quét lên giấy: “Chưa xem.”
Giang Tùy xoa xoa đầu ngón tay, hỏi sự nghi ngờ của bản : “Bức tranh ở trong nhà hai ngày liền, cũng xem?”
Vẻ mặt Trần Ngộ vẫn như thường: “Tiểu Kha xảy chuyện, nào nhớ đến mà xem.”
Giang Tùy hỏi: “Chưa xem mà đưa cho ? Đứt dây thần kinh hả?”
Trần Ngộ .
Hiếm khi cô đáp trả , mới mẻ vô cùng.
Giang Tùy dí sát cô gái, ánh mắt hôn lên từng tấc gương mặt cô, cổ họng khẽ động, giọng khàn khàn: “Thật sự xem?”
Hô hấp Trần Ngộ bỗng dừng , bút cũng dừng , dừng tờ giấy vẽ một tấc.
Dường như thế giới đang đóng băng, rơi vĩnh hằng.
Đây chỉ là ảo giác.
Bởi vì cách đó xa vang lên một loạt tiếng bước chân vui vẻ.
“Trần Ngộ, Trần Ngộ, cho mượn chút màu……”
Phan Lâm Lâm hì hì chạy tới, đụng ánh mắt sắc bén như dao, lạnh thấu xương của Giang Tùy nên vô cùng hoảng sợ, mặt cô trắng bệch, cả run rẩy.
“Bye bye.”