KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 86

Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:29:58
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong nhà thi đấu chia thành nhiều khu vực thi nhỏ, vây thành từng vòng tròn, mỗi khu vực thi một mẫu khác .

Họ đều là nam giới, chủ yếu là thanh niên và trung niên.

Đề thi phác thảo là vẽ tả thực bán .

Trần Ngộ xui xẻo ở vị trí xa nhất, phía còn cao hơn cô nên tầm chặn, chả thấy gì, cố nghiêng cũng chỉ một chút.

Hết cách, cô chỉ thể lấy cái giá vẽ gấp mới mua từ trong túi , dựng lên đặt bảng vẽ lên đó để vẽ.

Vẽ xong một bức tranh tả thực bán thì đầu óc Trần Ngộ choáng váng.

ghế, vai rũ xuống, còn chút sức lực nào.

Một bạn nam bạn học xúi giục tới: “Người , thể cùng ăn bữa cơm ?”

Trần Ngộ phớt lờ.

Bạn nam chán nản rời , nhỏ giọng phàn nàn với bạn : “ , qua là khó.”

“Có khi thì , xinh như .”

“Cậu cũng là xinh như thì lấy khi.”

“Anh em , cũng là trai nhất trong phòng vẽ tranh của chúng , tự hạ thấp thế? Này, hình như cô vẽ thì , dáng vẻ tinh thần.”

“Cô ở phòng vẽ tranh Nguyên Mộc đấy, đến mức đó .”

“Nguyên Mộc cũng kẻ kém cỏi nha, bên cạnh cũng một nữ sinh ở phòng vẽ tranh đó, vẽ còn bằng , thể tưởng tượng ……”

Tiếng của hai bạn nam nhanh chóng âm thanh ồn ào át .

Trần Ngộ cúi đầu, mắt nhắm nghiền, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi.

Trạng thái thật sự tệ.

Hi vọng khi ăn cơm trưa xong cô thể tìm chỗ nào đó để nghỉ ngơi một lát, may trạng thái buổi chiều mới hơn một chút.

Trong nhà thi đấu ồn ào hỗn loạn, khi nộp bản vẽ, cũng rời ngay mà chạy tìm ở phòng vẽ tranh của , hưng phấn chụm đầu bàn tán.

Người mẫu bên chỗ như thế nào, dễ vẽ , bên thì thế thế , v.v.

Đối với học sinh mỹ thuật khóa năm nay thì đây là bài thi lớn nhất cho đến hiện tại, chính quy.

Họ bắt đầu cảm nhận cảm giác của kỳ thi tuyển sinh độc lập.

Trần Ngộ thu dọn giá vẽ và bảng vẽ, rũ mắt cọ sát bụi than chì dính đầu ngón tay, kể cả gõ một cái đầu cô cũng phản ứng gì.

“Sao giơ móng vuốt ?” Giang Tùy vòng tới mặt cô, cúi đầu .

Trần Ngộ uể oải nâng mí mắt lên.

Giang Tùy đặt hộp dụng cụ của xuống, hai tay đặt lên bả vai cô lắc lắc: “Tỉnh nào, bạn Tiểu Trần , cách mạng còn thành công, chúng vẫn …”

“Đừng phiền .” Trần Ngộ ngắt lời .

Bàn tay của Giang Tùy hất sang một bên, tặc lưỡi: “Cậu vẽ ?”

Trần Ngộ , khóe miệng lập tức nhếch lên.

Không , cực kỳ , cái gì cũng .

Bắt đầu từ vị trí thì dường như thi sẽ như cô mong .

những lời Trần Ngộ , cô chỉ xoa xoa mặt :

“Ở trường THPT 2, căn tin nào vắng nhất?”

Vừa dứt lời, má cô véo một cái nâng lên.

Trần Ngộ sửng sốt.

Giang Tùy mắt cô, thở phào: “Còn tưởng chứ.”

Trần Ngộ đẩy tay : “ thì cái gì chứ.”

Nói xong, mặt bỗng cảm thấy ngưa ngứa, cô dùng ống tay áo chà lau.

Sắc mặt Giang Tùy lập tức tối sầm : “Đệch, tay chạm phân hả?”

Trần Ngộ cau mày: “Cậu thấy buồn nôn ?”

Giang Tùy khẽ nhếch môi, vẻ như tổn thương: “Vừa chê bẩn, bây giờ thì buồn nôn.”

Trần Ngộ đeo túi vẽ lên lưng, mang theo hộp dụng cụ bỏ .

Có tiếng bước chân đang tiến gần từ lưng, ngay giây hộp dụng cụ lấy mất.

Giang Tùy sóng vai bên cạnh cô, lười biếng : “Anh trai đưa ăn đồ ngon.”

Năm phút , Trần Ngộ cửa một căn tin ồn ào náo nhiệt: “Đồ ngon ? Con ?’

Giang Tùy: “……”

Trần Ngộ thấy một nữ sinh chen về phía Giang Tuỳ, cô mím môi, đưa tay kéo đến bên cạnh : “ siêu thị mua bánh mì.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-86.html.]

Mũ áo bông giữ chặt.

“Đi ngoài ăn .” Giang Tùy .

Trần Ngộ thoát khỏi tay , chỉnh mũ: “Phiền phức lắm.”

“Đưa ăn đồ ngon mà còn ngại phiền phức.” Giang Tùy túm lấy mũ áo nữa mà đổi sang nắm tay cô: “Ngay cổng trường thôi, xa .”

Trần Ngộ hứng thú: “Người chắc chắn cũng nhiều.”

đảm bảo sẽ ăn cơm.”

Giang Tùy kéo nhưng cô hề động đậy nên dứt khoát vòng , đẩy cô về phía cổng trường: “Tổ tông ơi, hợp tác một chút , giơ tay nhấc chân, động đậy một chút thôi, sẽ để đói bụng .”

Một loạt ánh mắt đổ dồn về phía .

Học sinh mỹ thuật ở đây ngoại trừ Giang Tùy và Tạ Tam Tư thì ít học sinh của trường THPT 2, chỉ là ở cùng phòng vẽ tranh Nguyên Mộc mà là từ phòng vẽ tranh khác.

Tất cả đều đang về phía .

Trong đó còn một học sinh trở về nhà dịp cuối tuần, đặc biệt ở trường hóng chuyện.

Trong những ánh mắt về phía cũng sự tham gia của những học sinh đó, vô cùng rõ ràng, tất cả như một đều là vẻ thể tưởng tượng nổi.

Đó là hotboy của trường THPT 2 bọn họ ?

Chẳng đều là trong mắt một nữ sinh nào, tình yêu nam nữ, chỉ giày thể thao và bánh bao súp cơ mà?

trúng tà ?

Cái dáng vẻ bám dính, dáng vẻ của một cún con bám , nó rốt cuộc thì chuyện gì xảy với ?

Dọa c.h.ế.t .

Trần Ngộ lúc đầu vốn hề để ý, nhưng đó cô bắt đầu cảm thấy khó chịu nên lạnh lùng lên tiếng: “Được , Giang Tuỳ, đừng đẩy nữa, tự .”

Giang Tùy ngừng một lát, miễn cưỡng buông tay xoa xoa lòng bàn tay , chậc.

Một lát , Trần Ngộ trong quán cơm, đ.ấ.m đấm vung vẩy chân, cẩn thận đá trúng Giang Tùy.

“Xin .”

“Tha thứ cho đó.”

Hai một câu một câu, ánh mắt chạm lập tức hẹn mà cùng lảng .

Bầu khí chút đổi trong lúc ai để ý tới.

Giống như một nồi nước đường, quấy lên khi đang đun nóng, tạo những sợi đường nhỏ.

Giang Tùy thèm để ý đến vết bẩn quần, phủi cũng quan tâm: “Buổi sáng vẽ?”

Vốn còn lo tìm cô, bực bội đến mức cầm bút chì phác hình.

Không ngờ đầu thấy cô.

Đứng vẽ lúc đó chỉ cô, nhưng vẽ còn tạo nên một phong cảnh thì chỉ mỗi cô.

Trần Ngộ xé túi tiệt trùng bọc bát đũa: “Người chắn mất tầm nên quan sát .”

“.…….”

Giang Tùy lấy bát đũa của cô, xé chiếc túi trong suốt bên ngoài, đơn giản thô lỗ an ủi cô: “Không , buổi chiều là vẽ tranh tĩnh vật bằng màu nước nên cũng .”

Trần Ngộ đáp , cô chống tay lên cằm, mắt ngoài cửa sổ, thể vực dậy tinh thần .

Giang Tùy chạm khẽ giày cô gầm bàn: “Lát nữa ăn xong, dẫn dạo quanh trường THPT 2.”

Trần Ngộ dạo: “ tìm chỗ để ngủ một lát.”

“Vậy .” Giang Tùy nhận lấy menu do nhân viên phục vụ đưa tới: “ cũng thấy buồn ngủ.”

Ánh mắt của nhân viên phục vụ khá vi diệu.

Đây thái tử trong lòng cô gái ở trường THPT 2 nhỉ, thậm chí từ chối vài lời tỏ tình ở quán cơm .

Cuối cùng vẫn đ.â.m một cái cây.

Giang Tùy hỏi Trần Ngộ mà trực tiếp gọi món, vì ăn cơm với cô vài nên hiểu rõ khẩu vị và món ăn yêu thích của cô.

Nhân viên phục vụ ở một bên điều nên chỉ lén lút tặc lưỡi.

Tìm bạn trai kiểu hẳn là ăn khép nép, khiêm tốn hơn .

Thế nhưng ngay giây tiếp theo thấy trai chuyện với cô gái, âm thanh trầm thấp, còn ý nũng.

“Bên ngoài mà khiến ?”

“Ngày nào cũng , chán .”

“……”

Nhân viên phục vụ thấy trai cực kỳ giận nhưng vẫn nhịn nổi nóng, dáng vẻ trợn mắt há mồm vì ấm ức.

“Bịch.”

Giang Tùy ném menu lên bàn, lạnh nhạt quét mắt qua: Mẹ nó đủ ?

Nhân viên phục vụ giật , vội vàng xác nhận món ăn chạy mất.

Loading...