KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 89
Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:31:25
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Những bông tuyết lớn cứ bay phấp phới trong trung.
Trần Ngộ tựa lan can hành lang ngắm tuyết, suy nghĩ hỗn loạn trong lòng cũng dần bình tĩnh , cả trông vô cùng yên tĩnh.
Có một cái đầu ghé tới bên cạnh cô: “Tuyết rơi là sắp Tết .”
Lúc Trần Ngộ đang cắn socola, chú ý nên cắn đầu lưỡi, cô rít lên một tiếng, đau đến nhíu chặt mày.
Sắc mặt Giang Tùy tối sầm: “Để xem.”
Trần Ngộ nghiêng phía , tránh né bàn tay : “Không cần.”
“Không cần cái gì, cắn lưỡi thể là chuyện nhỏ, cũng thể là chuyện lớn.” Giang Tùy kéo cô : “Há mồm, a.”
Trần Ngộ thấy giọng điệu như đối xử với con nít của nên chút dở dở : “Đã cần , tránh xa một chút.”
cô nhận một tiếng mắng mỏ: “Đệch, đầu lưỡi chảy m.á.u .”
Đôi mắt lơ đãng của Trần Ngộ bỗng khựng , khuôn mặt của trai lúc chỉ lo lắng và căng thẳng. Cô thở nhẹ nhàng, cho rằng nghĩ quá nhiều , thiếu gia chính trực ghê.
Vừa thả lỏng là cô quên luôn việc tiếp tục đấu tranh.
Giang Tùy nhéo má cô, chằm chằm đầu lưỡi, mày cau chặt: “Sao cắn mạnh thế…”
Không khí quanh Trần Ngộ lúc đều tràn ngập thở sạch sẽ của trai trẻ, mang theo nhiệt huyết mãnh liệt khiến cô khó chịu, nhiệt độ nóng bỏng nhanh chóng lan khắp khuôn mặt, lan xuống cần cổ.
“Được , đừng nữa.”
Giang Tùy ngửi thấy thở thơm ngọt của cô khiến vô thức phân tâm, trở nên khô nóng, adrenalin tăng vọt, ánh mắt tối sầm, mê man, cổ họng phát âm thanh trầm thấp mơ hồ: “Vẫn .”
Nói xong, lập tức hạ thấp eo lưng, xích gần cô hơn một chút.
Trái tim đập dữ dội, tình cảm ngây ngô quấn quýt từng dây thần kinh mạnh
mẽ thoát ngoài từ khóe mắt .
hôn , chỉ hôn một chút thôi, xin đó, chỉ hôn một chút thôi.
Ngay lúc Giang Tùy sắp chạm tới bờ môi của cô gái, tầng bỗng truyền tới một tràng tiếng gọi vang.
“Trần Ngộ, Giang Tùy!”
Vu Kỳ cây long não, bọn họ bao lâu , đầu vai của chiếc áo khoác màu xám đậm đọng một lớp tuyết trắng xóa.
Bên cạnh là cô gái mà Tạ Tam Tư từng nhắc đến, một cô gái hình đỉnh.
Trần Ngộ lập tức đẩy Giang Tùy , vội vàng điều chỉnh tâm tình, cố gắng bình tĩnh , coi như việc gì xảy .
Lúc khi ở nhà thi đấu, cô hề chú ý đến cô gái , bây giờ kỹ thì, ánh mắt như lóe lên, dáng đúng… đỉnh.
Mặt mũi Giang Tùy u ám, lạnh lùng trừng mắt Vu Kỳ, nhưng khi đầu thì sắc mặt đổi một trăm tám mươi độ. Anh chăm chú cô gái mặt, đáy mắt phần phức tạp.
Anh hiểu tại cô trốn, cũng nếu thật sự hôn thì cô sẽ phản ứng gì.
Sẽ đánh , mắng , sẽ để ý đến nữa?
Mọi khả năng đều thể xảy , nhưng nó đều tiếng hét của thằng cháu Vu Kỳ phá nát.
Giang Tùy nương theo hướng cô gái đang mà lườm nguýt, bỗng nghĩ tới điều gì đó, ghé tai cô hà : “Hâm mộ ?”
“Đâu gì mà hâm mộ, A D thì đều là chữ cái, giống cả thôi.”
Nói xong lời , lập tức đạp một cái.
Giang Tùy dấu giày xám nhạt đôi giày thể thao của , mắt bỗng chạy qua một đoạn ký ức.
Trong đầu tiên và Bé Tóc Vàng chính thức giao tiếp với , buổi sáng
ngày hôm đó, lúc 7 – 8 giờ hành lang, bắt đầu từ cái bánh bao súp cô đụng rơi mặt đất.
Cũng trong ngày hôm đó ở phòng vệ sinh, cô còn dẫm lên giày nữa.
Mới mấy tháng thôi nhưng cảm giác như lâu .
Khi đó, thể nhẫn nhịn giày của dẫm bẩn nên tức giận chửi tục vài câu, mặt tối sầm về nhà đổi và lau giày. bây giờ chỉ liếc qua, chẳng khó chịu giận dữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-89.html.]
Ngày nay giống ngày xưa.
Trần Ngộ phát hiện Giang Tùy cứ chằm chằm xuống giày của , tưởng sắp chạm giới hạn mà bùng lửa giận, cô lạnh nhạt : “Không bẩn .”
Giang Tùy : “Ừm, bẩn.”
Đuôi mắt nâng lên, tầm mắt b.ắ.n thẳng đến chỗ Vu Kỳ, tức giận :
“Cậu gọi chúng gì?”
Vu Kỳ lên tiếng, nhưng cao gầy bên cạnh vẫy vẫy tay:
“Hi.”
Mái tóc dài uốn xoăn, áo len dài thấp cổ màu đen phối với áo khoác ngắn màu đỏ, tất chân bọc lấy đôi chân thẳng tắp phía , phối cùng đôi bốt da đinh tán, chân dài eo thon, lồi lõm, dáng vô cùng bắt mắt.
Vẻ mặt Trần Ngộ biểu cảm gì.
Giang Tùy kéo cô rời khỏi hành lang: “Cậu ngốc ở đó gì, tuyết rơi hết .”
Hoàn bạn nữ .
Người phớt lờ: “…”
Cô lén chọc Vu Kỳ, kế hoạch như thế nào, theo đuổi của , theo đuổi của , hợp tác đôi bên cùng lợi.
Vu Kỳ mặc kệ cô lẩm bẩm, dịu dàng với Trần Ngộ: “Hàng xóm của , học sinh ở phòng vẽ tranh Lưu Vân.”
Trần Ngộ hề tỏ tò mò.
Giang Tùy thích hóng chuyện, lớn, âm cuối còn uể oải kéo dài:
“Là thanh mai trúc mã .”
Khuôn mặt Vu Kỳ giật giật, ánh mắt vẫn tập trung cô gái bên cạnh Giang Tùy, đuôi mày tuấn tú đều là sự dịu dàng vô bờ: “Cậu ăn ?”
Trần Ngộ gật gật đầu.
Vu Kỳ hỏi: “Vậy thầy giáo tìm các ?”
Trần Ngộ còn kịp mở miệng thì Giang Tùy tiếp lời một cách vô cùng kiêu ngạo hống hách: “Liên quan gì tới .”
Vu Kỳ vẫn Trần Ngộ: “Đã điểm bài thi phác họa .”
Hô hấp Trần Ngộ khựng , nhưng phản ứng nào khác.
Từ đổi nhỏ của cô, Vu Kỳ vẫn thể nắm vài thông tin. Cô chuyện, thầy giáo cũng tìm cô, hơn nữa là vì điểm thi .
Giang Tùy thấy Vu Kỳ vẫn nó cứ chằm chằm bạn Tiểu Trần nhà nên cực kỳ khó chịu, như như : “Làm gì , đầu nên chạy tới khoe khoang ?”
Vẻ mặt của Vu Kỳ lập tức trở nên cực kỳ vi diệu.
Trần Ngộ cũng bắt sự đổi , nửa của đợt tập huấn cũng còn bao lâu nữa. Xếp hạng trong phòng vẽ tranh mỗi kỳ kiểm tra về cơ bản đều cố định, đổi gì lớn, cô thể hiện định, vị trí đầu Vu Kỳ, thì chỉ thể là…
Một cái tên bật giữa rằng môi cô: “Là Giang Tùy?”
Vu Kỳ gãi gãi trán: “Ừ.”
Trần Ngộ hỏi: “Chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn.” Vu Kỳ : “Thầy giáo là thấp hơn 0,5 điểm.”
Lúc nửa câu đầu, trong mắt cô lấp lánh ánh sáng, khoảnh khắc sống động khiến vô cùng kinh ngạc.
Cô hề quan tâm đến điểm của , mà quan tâm đến chuyện
khác, khác.
Giang Tùy ở một bên tức giận mắng tiếng: “Đệch, vẫn còn ở đây mà hai cứ cái gì thế hả, coi là khí . Còn lão Triệu c.h.ế.t tiệt cũng thế, tìm thì thôi, tìm khác cái quần gì…”
Bỗng nhiên Trần Ngộ đầu, ngước mắt lên: “Cậu thứ nhất.”
Giang Tùy cụp mắt, chạm ánh mắt trong treo bĩnh tĩnh của cô thì lửa giận lập tức tan hơn nửa. Anh cúi , đến gần cô hơn, ngắm hình ảnh phản chiếu của trong đôi mắt cô, thản nhiên : “Rồi nữa?”
“Bài thi màu nước hãy vẽ thật , cố gắng lấy luôn vị trí thứ nhất luôn nhé.”
Trần Ngộ , trong mắt lấp lánh như ánh , âm thanh trong trẻo ngọt ngào: “Để tổng điểm nhất của kỳ thi chung .”
Giang Tùy sững sờ một lúc, lồng n.g.ự.c nóng như lửa: “Được , sẽ lấy hạng nhất.”