KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 95

Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:33:34
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi bố Trần đang giày thì hai đứa trẻ đang đối mặt nhỏ giọng trò chuyện, mí mắt đều cụp xuống, sự trao đổi ánh mắt nào cả.

Sợ khác điều gì qua ánh mắt .

Giống như một tổ chức ngầm nào đó.

Đợi ông giày xong hai đứa trẻ vẫn tiếp tục nhỏ giọng trao đổi.

Bố Trần nổi nữa, quá dính ?

“Khụ!”

Bố Trần hắng giọng.

Mí mắt Giang Tùy giật giật, lập tức nâng mí mắt lên.

Lúc Trần Ngộ cũng về phía , nhếch môi: “Mau lên.”

Giang Tùy cài cúc áo khoác: “Chú, cháu tới ngay.”

Bố Trần thu hết cảnh tượng đáy mắt. Nhìn dáng vẻ , vẻ như trong mối quan hệ của hai đứa nhỏ thì con gái ông đang chủ, thằng bé mặt con gái chỉ là hổ giấy thôi.

Thuộc tính thể là hổ, mà là… chó?

Trần Ngộ băng ghế nhỏ, dáng vẻ chuyện gì và tiếp tục ăn sáng.

Kết quả là cô vô tình đổ nửa bát cháo nhỏ.

Trần Ngộ đống bừa bộn bàn, ngây một lúc, lúc thấy tiếng mở cửa phòng cô mới lấy tinh thần.

Mẹ Trần vội vàng tới: “A Ngộ, con đổ cháo thế?”

“Con chú ý.”

Trần Ngộ bếp cầm khăn lau lau bàn.

Mẹ Trần ghế, hỏi gì mà chỉ quan sát con gái .

So với cằn nhằn, Trần Ngộ càng thể chịu hành vi của , cô vẩy những hạt cháo nhỏ khăn thùng rác: “Mẹ, ăn thêm ?”

“Không.” Mẹ Trần : “Thịt bò hầm, gà thịt, cá viên cũng , một đống việc như khẩu vị mà ăn thêm chứ.”

Trong lúc chuyện, ánh mắt bà hề rời .

Trần Ngộ lau sạch bàn bình tĩnh : “Mẹ, hỏi thì cứ hỏi con.”

Trên mặt Trần rõ ba chữ ‘ thoáng’: “Mẹ hỏi gì cả, bạn học thôi mà, cẩn thận nên ngã một cái, vặn đụng , , cũng hiểu, thật sự hỏi .”

Trần Ngộ: “?”

Mẹ Trần hề thấy hổ khi con gái bắt bài: “ mà con gái con lứa thì vẫn nên chú ý một chút, tình huống sáng nay mà hàng xóm thấy thì sẽ lời bàn tán thế nào nữa.”

Trần Ngộ vẫn bình tĩnh: “Dạ.”

Mẹ Trần lắc đầu, cô nhóc nhà bà thể bĩnh tình đến nhỉ.

Nhìn mà xem, khuôn mặt biểu cảm gì, chằm chằm cả ngày trời cũng chẳng tìm manh mối gì.

Trần Ngộ cầm chén đũa rửa với bà chủ gia đình vẫn đang ngoài phòng khách: “Mẹ, con xúc tuyết đây.”

Mẹ Trần nghĩ ngợi gì: “Không trong nhà thêm lao động ?”

Trần Ngộ: “…Vậy để xúc nhé?”

Mẹ Trần: “Xúc .”

Lực lượng lao động chất lượng như , thể lãng phí .

Hơn nửa tiếng , Giang Tùy cởi áo khoác ngoài, xắn tay áo trong, cầm xẻng xúc tuyết cửa nhà Trần Ngộ.

Mẹ Trần cửa chỉ huy.

Dáng cao, ừm, tệ. Thân thể cường tráng, ừm, tệ. Làm việc cũng hăng hái, gọn gàng, ừm, tệ.

Mẹ Trần còn đang suy nghĩ, với gen của vợ chồng bà thì con gái cao 1m68 là giới hạn , thể cao thêm nữa.

Vậy nửa còn trong tương lai của con gái ít nhất cao 1m80 thì mới thể tối ưu hóa gen của thế hệ tiếp theo.

Mẹ Trần dò xét trai trẻ đang cầm xẻng xúc tuyết cửa nhà.

Sau lưng Giang Tùy đang cứng đờ, tay cầm cán xẻng đầy mồ hôi, sắp gục đến nơi .

Bé Tóc Vàng chạy , vẫn tới cứu ?

Mẹ Trần đang hỏi khát thì đúng lúc hàng xóm hai bên trái cùng qua hỏi thăm như hẹn từ .

“Ồ, đó là đối tượng hẹn hò của con gái bà nhỉ?”

“Không .”

“Còn gì nữa, đến tận cửa . Cũng học Mỹ Thuật ?”

“Thật sự mà.”

“Phải thì cứ , cũng , đều 18 cả , là con gái lớn , thể yêu đương .”

“Chàng trai thực sự trai, giống mấy ngôi ti vi.”

“Trong nhà chắc chắn cũng tiền, cái đồng hồ cũng mấy ngàn tệ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-95.html.]

“Cô đúng là thiếu hiểu về thị trường, gì mà mấy ngàn tệ chứ, thể mua cả một căn nhà của chúng đấy.”

“.…..”

Mẹ Trần chỉ đối phó với mấy hàng xóm thích hóng chuyện, họ thì vẻ mặt bà lập tức trầm xuống: “Tiểu Giang, cháu qua đây.”

Động tác xúc tuyết của Giang Tùy dừng , chứ? Chẳng lẽ sai cái gì ? Anh kéo căng bộ dây thần kinh cầm xẻng sắt tới.

“Dì, chuyện gì cần con ạ?”

“Thật cũng chuyện gì.”

Mẹ Trần quan sát thăm dò một lượt, bà chỉ cảm thấy nó đắt, còn cụ thể là đắt đến mức nào thì bà , bà chỉ cái đồng hồ của : “Mới học cấp ba thì vẫn nên khiêm tốn một chút, cháu xem đúng ?”

Giang Tùy : “Dì ạ.”

Dứt lời lập tức tháo cái đồng hồ cổ tay xuống đưa cho Trần Ngộ từ bếp tới.

Cử chỉ tự nhiên bình thường.

Mẹ Trần hít một , bà thấy đau đầu nên về phòng một chút .

Giang Tùy về lúc giữa trưa.

Khi rời tâm trạng khá , dáng vẻ tội như khi bắt gặp, cũng lo lắng như khi gọi dạo trong con hẻm nhỏ. Anh ôm túi giữ nhiệt, nhiệt độ còn khá ấm nóng, lúc mới giật phát hiện sạc đầy pin cho , tâm trạng càng hơn.

“Đêm nay nhớ gọi điện thoại chúc tết Thu Thu đấy.”

Trần Ngộ đưa đến đầu ngõ: “Biết .”

“Còn cả nữa.” Giang Tùy cô: “Cậu đừng quên.”

Anh cong môi khi cô ngẩng đầu lên: “ cũng chúc tết.”

Trần Ngộ sững sờ mất vài giây, đó cô cụp mắt tuyết đọng bên đường, sang chuyện khác: “Cậu về bằng cách nào?”

“Đi taxi.” Giang Tùy trả lời xong về vấn đề đó: “Em gái Tiểu Ngộ, chúc tết trai sẽ tiền lì xì.”

“.…..”

Trần Ngộ tiếng: “Lì xì hả? Bỏ , sang năm 19 tuổi , còn tư cách nhận lì xì nữa .”

Giang Tùy lúm đồng tiền nhỏ của cô, lòng ngứa ngáy khó chịu.

Anh Tuỳ từng em gái tám chín tuổi là đứa trẻ trưởng thành giờ một câu: “Với thì vẫn còn nhỏ.”

Trần Ngộ gì nữa.

Giang Tùy thừa lúc cô phản ứng kịp, im lặng vuốt tóc cô nhanh chóng buông tay, rút lui với một tham vọng sống mãnh liệt: “Đi đây.”

Sau khi kéo xa cách, nâng một tay lên vẫy vẫy về phía : “Bạn Tiểu Trần, mùng Ba gặp.”

Trần Ngộ vẫn ở đầu ngõ, đến tận khi bóng dáng Giang Tùy thấy nữa cô mới cọ cọ chiếc mũi gió tuyết thổi cho lạnh buốt về.

Không bố cô chuyện gì với Giang Tùy.

Trước khi cửa, bố cô gọi Giang Tùy là nhóc, nhưng đến lúc về đổi thành Tiểu Giang.

Cô luôn cảm thấy chỗ nào đúng lắm.

Lúc Trần Ngộ về thì bố cô đều đang bận rộn trong bếp.

Bữa cơm tất niên ở thành phố C là buổi tối nên bữa trưa thường ăn tùy tiện, thường chỉ nấu một bát mì, đến tối mới mở tiệc.

Thời gian ban ngày đều dùng để chuẩn .

Trần Ngộ ở trong phòng bếp một lúc, thấy hai vợ chồng già cũng hỏi nên cô đem rổ rau hẹ vòi nước bên ngoài rửa : “Bố, , con lên lầu tìm câu đối dán lên cửa đây.”

“Đi .”

Con gái , Trần bắt đầu lải nhải liên tục.

Tai bố Trần sắp mọc kén : “Nghỉ một lát , nó nghỉ một lát .”

“Công việc em đủ cả, một chút thì ?” Mẹ Trần thấy khô họng: “Rót cho em cốc nước.”

Bố Trần trợn mắt rót nước cho bà.

Mẹ Trần từ tốn uống mấy ngụm hết cốc nước, tiếp tục chiến đấu: “Lão Trần, thật em xem, ý thằng bé ?”

Bố Trần đang chiên thịt viên bên cạnh: “Em cũng thật cho xem, em ăn no rửng mỡ đúng ?”

Mẹ Trần: “……”

“Khi con gái thật sự đưa về nhà với chúng , bố, , đây là bạn trai con, em đợi đến lúc đó kích động ?”

Mẹ Trần đồng ý với quan điểm của ông : “Đến lúc đấy thì muộn mất .”

“Đâu muộn.” Bố Trần vẫn vô cùng bình tĩnh: “Trời sập xuống .”

“Lấy cho cái bát sứ.”

Mẹ Trần đưa cho ông cái bát sứ chợt nhớ điều gì: “Anh thấy cái túi giữ nhiệt của thằng bé , là gấu trúc đó.”

Bố Trần đặt viên chiên bát sứ: “Thì ?”

Mẹ Trần nghi ngờ trong lòng: “Em cảm giác cái túi đó với cái của con gái là một đôi? Em càng nghĩ càng thấy đúng.”

“Cặp đôi cái gì.” Bố Trần đặt đũa xuống: “Một cái là gấu trúc, một cái là gấu dâu, là một đôi.”

Mẹ Trần nghiêm túc : “Thì đều là gấu mà.”

“.…..”

Loading...