Đếm ngược là nghi thức cuối cùng trong đêm giao thừa.
Giang Tùy hề buồn ngủ, cũng chơi mấy cái trò gặp mặt em nên chỉ bệt sàn nhà, dựa lưng mép giường, chằm chằm cái điện thoại đùi.
Gọi, gọi, gọi, gọi, gọi……
Hai lựa chọn cứ xoay vần trong đầu , ngừng nghỉ.
Đệch.
Anh khổ quá mà.
Một tay Giang Tùy gõ xuống đất, một tay ấn nút gọi điện thoại, ngón tay ngừng một chút giây tiếp theo hạ xuống.
Tim đập rộn lên trong nháy mắt, màn hình hiển thị “Đang gọi”.
Giang Tùy bối rối ấn kết thúc.
Hai giây bối rối nhận điện thoại.
“Hỏi chuyện ?”
Giọng của Trần Ngộ vô cùng bình thường: “Đầu tháng Ba đến Học Viện Mỹ Thuật để thi , còn đến một tháng nữa, xem để nâng cao trình độ vẽ màu nước?”
Giang Tùy vô thức đáp : “Cậu thể xem tranh vẽ, tả thực thì cần xem nhiều, chủ yếu là mô phỏng, thế thì đối với việc nắm bắt màu sắc…”
Người dẫn chương trình tivi đang say sưa về những thành tựu năm qua, thời gian đếm ngược đến năm mới chỉ còn một phút nữa.
12 giờ đêm, cả thành phố C rộ lên tiếng pháo hoa nổ liên tiếp, bầu trời đêm rực rỡ đầy pháo hoa tạo nên một khung cảnh vô cùng lộng lẫy.
Trần Ngộ và Giang Tùy cách một cái điện thoại, vẫn đang say sưa thảo luận vấn đề học thuật trong lúc đón năm mới, từ năm 2004 bước sang năm 2005.
Trong nhà cũng đang bắt đầu đốt pháo, âm thanh lớn.
Không tràng pháo ở mà thời gian nổ lâu.
Trần Ngộ rõ Giang Tùy gì, khi cố gắng suy đoán một lúc nhưng gì, cô cúp điện thoại ba phút của năm mới, ngâm nga bước lên lầu.
“Con gái, đừng tắt đèn.”
Mẹ Trần dặn dò xong thì lập tức kéo theo bạn già, hạ giọng: “Ông thấy , con gái vốn đang chờ đếm ngược tới năm mới, đó ….…”
“Lại cái gì mà .” Bố Trần ngăn vợ : “Được , , từ sáng đến tối, mà lắm cảm thấy thế, tắm ngủ thôi.”
–
Mùng Sáu rơi và thứ Hai, là một ngày nắng.
Ánh mặt trời chiếu lên từng bông tuyết tạo thành ánh sáng óng ánh, giống như từng khối bảo thạch đồng đều.
Trong phòng vẽ vẫn là cảm giác lạnh lẽo như cơn gió thổi qua.
Mùa đông ở thành phố C là như , trong phòng còn lạnh hơn ngoài trời, như lấy mạng .
Hôm nay là lễ tình nhân, ý nghĩa cũng như tên gọi, là ngày lễ của những đang yêu . Chẳng liên quan gì với 95% những trong phòng vẽ tranh.
Đừng hỏi tại .
Buổi sáng Triệu Thành Phong dẫn theo ba Trần Ngộ, Giang Tùy và Vu Kỳ tới phòng vẽ tranh Lưu Vân để giao lưu.
Mỗi khoá đều hoạt động .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-97.html.]
Bình thường học sinh tự do tham gia, lúc nào thì , đến phòng vẽ nào thì đến, giáo viên sẽ can thiệp.
Triệu Thành Phong phái ba bảo vật của phòng vẽ tranh Nguyên Mộc , thầy yên tâm nên đưa họ , ở một lúc mới về.
Hơn nữa một trong ba bảo vật còn chuyển từ Lưu Vân sang.
Lão Trương của Lưu Vân vẫn còn tức giận vì cho rằng Nguyên Mộc cướp của thầy , hậm hực mặt.
Lúc xuống tầng thấy lớn xe máy, ba đứa nhỏ xe đạp bên con phố.
Gió bắc thổi .
Trần Ngộ khẽ run lên, cô kéo khăn quàng cổ lên che mũi miệng, chỉ lộ một đôi mắt hạnh sáng rõ, bên trong phản chiếu ánh nắng mùa đông ấm áp, quang cảnh đường phố của thành phố C và bầu trời trong xanh cao.
Giang Tùy ngỡ ngàng mấy , suýt nữa lao xuống rãnh. Lúc chờ đèn đỏ, một chân chống xuống đất, thẳng mắt cô: “Cậu quấn thành gấu luôn , lạnh thế ?”
Trần Ngộ trả lời bằng một âm thanh mơ hồ, tinh thần của cô lắm, cảm, mũi khô cả .
Buổi sáng cô rời giường chút nào.
Hôm nay cũng chỉ vẽ một cách tùy tiện, hề nghĩ đến việc tới phòng vẽ tranh khác để giao lưu.
Cô quên mang theo rễ bản lam* .
(*rễ bản lam: là một loại thảo dược của Trung Quốc, thường sử dụng để chữa các bệnh cảm cúm hoặc mát cơ thể.)
Viên thuốc cảm cũng quên luôn.
Trần Ngộ khịt mũi, thái dương giật nhẹ.
–
Đèn xanh sáng lên, Giang Tùy tháo mũ lưỡi trai đầu xuống chụp lên đầu Trần Ngộ, đó đạp xe băng qua đường cái.
Trần Ngộ cởi chiếc mũ của trai , cô chỉ chỉnh tóc, vén lên tai kéo thấp vành mũ tránh gió thổi bay.
Vu Kỳ ở bên cạnh bắt gặp cảnh , bàn tay đang nắm càng xe khẽ động, quan hệ của hai càng lúc càng gần.
Trần Ngộ cảm nhận ánh mắt của Vu Kỳ nên liếc mắt sang dò hỏi.
Vu Kỳ đối diện với đôi mắt cô một lúc mới chậm chạp mở miệng: “Cậu và Giang Tùy, các ……”
Trần Ngộ cau mày: “Hả?”
Vu Kỳ cân nhắc từ ngữ: “Thân hơn so với năm ngoái.”
Trần Ngộ ngỡ ngàng.
Bên đường, chẳng Giang Tùy phanh từ lúc nào, sắc mặt lạnh lẽo, ánh mắt tối tăm nặng nề, mưa gió đang nổi lên, cảm giác áp lực ngột ngạt.
Qua đây.
Anh im lặng , khí thế vô cùng ngang ngược.
–
Trần Ngộ móc chân bàn đạp, sang bên đường.
Vu Kỳ nắm lấy yên xe cô, lúc cô đầu thì khẽ hỏi: “Tại dung túng cho hành động ngang ngược của tên ?”
Trần Ngộ cau mày, khóe môi khẽ nhếch, mặt mũi sáng sủa lạnh lùng: “Đây là chuyện của .”