KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 99
Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:35:26
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Này.”
Trần Ngộ thở dài, lưng đột nhiên vang lên âm thanh: “Thương xuân tiếc đông ?”
Cô lập tức thu cảm xúc, dùng vẽ mặt như thường đầu .
Giang Tùy đặt túi đồ mua lên ghế dài, thò tay trong lấy cho cô một cái cốc giấy.
Trần Ngộ bên cạnh nhận lấy, hỏi: “Đây là cái gì?”
Giang Tùy xuống bên cạnh cô: “Nước thánh trong d.a.o trì của Vương Mẫu Nương Nương, uống thể trị bách bệnh, trẻ mãi già, vĩnh viễn mười tám tuổi.”
Trần Ngộ: “......”
Trong cốc giấy bay mùi hương quen thuộc, là viên trị cảm, sáng nay cô mới uống.
Trần Ngộ nhấp một ngụm, nhiệt độ vặn.
Ngọt.
Trần Ngộ uống từng ngụm đến hết, cô ôm cốc giấy lơ đãng, đang suy nghĩ gì.
Một tiếng kêu đau bay tai trái, suy nghĩ của Trần Ngộ chợt : “Sao ?”
Giang Tùy khép hờ mắt: “Đầu gối đau.”
Sắc mặt Trần Ngộ đổi: “Là di chứng từ năm ngoái ?”
Giang Tùy nghiêng đầu tòa nhà cao tầng xa xa, vẻ mặt mơ hồ lộ mấy phần tự nhiên.
Không di chứng gì cả, chỉ là vì vội vã tìm hiệu thuốc, lúc đường chú ý nên va chạm với một cái xe điện thôi.
Cái thể ? Xấu hổ c.h.ế.t .
Bạn Giang Tùy c.h.ế.t vì sĩ diện một câu thô lỗ: “Cậu đừng xía .” Trần Ngộ cụp mắt cốc giấy.
Giang Tùy cảm thấy đúng: “Sao đột nhiên gì?”
Trần Ngộ lạnh lùng : “Không bảo đừng quản ?”
Giang Tùy: “......”
Tức giận , mau dỗ dành thôi.
Nếu là đang bê đá đập chân mà.
“Năm ngoái chân của thương tới xương cốt, .”
Giang Tùy dừng một chút: “Đầu gối đau là vì ngã.”
Trần Ngộ ngạc nhiên, ngã thì ngã, cũng việc gì thể lộ ngoài, gì ai từng ngã.
lúc Trần Ngộ cảm thấy nghi ngờ thì Giang Tùy đập tan suy nghĩ của cô.
“Cậu uống xong ?”
Trần Ngộ: “Ừm.”
Vừa dứt lời, cốc giấy cầm .
Trần Ngộ trai ném cốc giấy thùng rác, hình như cao hơn , đường cong bờ vai cũng mất cảm giác ngây ngô non nớt, dày rộng, cô mím môi: “Bố ......”
Giang Tùy câu khiến sốc: “Bị lừa .”
Trần Ngộ kịp phản ứng: “Cái gì?”
Giang Tùy trào phúng: “Ông già nghĩ là phụ nữ thực sự yêu thương , kết quả là đầu nguyên một thảo nguyên.”
Trần Ngộ: “……”
Giang Tùy giật nhẹ khóe miệng: “Bây giờ ông già giống như thấu hồng trần, còn ăn chay niệm phật, mua đất trồng dưa, đại loại thế.”
Trần Ngộ nhớ tới bức ảnh thấy ở nhà Giang Tùy.
Trên đó một đàn ông trung niên mặt lạnh và một khuôn mặt giống ông như đúc.
Dường như đó chính là Giang Tùy lúc trung niên.
Giang Tùy đợi một lúc nhưng vẫn đợi cô gái gì, cau mày : “Không hỏi nữa ?”
Trần Ngộ lắc đầu.
Giang Tùy thất vọng, nhưng , thời gian còn dài, đều là cơ hội.
Anh thích cô hỏi những cái , hỏi càng nhiều càng , vô cùng hoan nghênh, hơn nữa còn chờ mong cô đặt chân lãnh thổ riêng tư của .
–
Trong công viên dần bóng , tiếng chuyện và tiếng đùa, yên tĩnh phá hủy, thêm một chút ồn ào.
Trần Ngộ vén tóc tai: “Quay phòng vẽ tranh thôi.”
Sắc mặt Giang Tùy nhất thời cúng đờ, cúi đầu, khí tức quanh cực kỳ bất .
Trần Ngộ liếc mắt : “Đi dạo nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-99.html.]
Giang Tùy ngơ ngác ngước mắt, trong mắt là vẻ hiểu : “Không ?”
Trần Ngộ cầm lấy ba lô của : “ dạo .”
Giang Tùy cầm lấy balo của cô: “Giữa hai câu cách đến 10 giây.”
Trần Ngộ nhẹ nhàng : “Con gái đổi.”
Giang Tùy: “……”
–
Bình thường đường thường bán hoa dạo đẩy cái xe ba bánh dừng
ở ven đường, phía và bên cạnh xe đều bày hoa tươi. Hôm nay là lễ tình nhân, xe bán hoa càng nhiều.
Cả đường Giang Tùy vẫn luôn bực bội, hoa vẫn giao đến. Đề nghị của đám Vương Nhất Phàm là đặt một đống hoa, mỗi cô gái trong phòng vẽ tranh sẽ tặng một bông.
Như thì thể đường đường chính chính mà tặng hoa .
Giang Tùy theo đề nghị , tặng hoa cho những cô gái khác.
nghĩ cách nào khác.
Thái dương Giang Tùy đau, xem chỉ thể dựa tình hình mà ứng biến thôi.
Phát huy, phát huy......
Phát huy bằng cách nào chứ hả.
Đệch, phát điên mất thôi.
Sao đường cô bé nghèo khổ, xách theo giỏ hoa, mặc quần áo rách nát, mong trai mua cho chị gái bông hoa, mua thì sẽ chứ?
Tivi quả nhiên đều lừa .
Tâm hồn Giang Tùy treo ngược cành cây, như thế linh hồn rời .
Trần Ngộ gọi : “Nhìn đường , sắp va cột điện kìa.”
“Chẳng vẫn va .” Giang Tùy nhịn mạnh miệng, che giấu vẻ hốt hoảng của .
Trần Ngộ dừng bước, ngửa đầu trai bên cạnh, im lặng chằm chằm.
Giang Tùy đến mức lưng chảy đầy mồ hôi lạnh. Đệch, ánh mắt của cô gái sắc bén như chứ, hít sâu một , mở miệng trêu chọc: “Hôm nay trai trai hơn ngày hôm qua ?”
Trần Ngộ chỉ tay: “Qua bên dạo một chút .”
“Được, dạo.”
Giang Tùy thở một , suýt nữa dọa đến đau tim .
Tục ngữ , buồn ngủ sẽ gối đầu.
Bây giờ buồn ngủ c.h.ế.t , gối , gối ở ?
Giang Tùy theo lưng cô gái, hai tay ngừng vò đầu bứt tai, nếu gối tình nguyện ăn chay ba năm.
Ngoài cũng sẽ từ bỏ game luôn, vĩnh viễn.
Một giây , Giang Tùy đuổi theo gót chân cô gái rẽ góc phố thì thấy một nhà hàng.
Ngoài cửa dựng một tấm bảng, đó đang hoạt động, chỉ cần là khách
nữ tiêu tiền ở nhà hàng sẽ tặng một bó hoa tươi
Giang Tùy nheo mắt, gối đầu tới .
–
Vì cảm mạo nên Trần Ngộ thấy ngon miệng, cái gì cũng ăn.
Cô chỉ uống một cốc nước Giang Tùy ăn phần đồ ngọt gọi cho cô.
Giang Tùy ăn đồ ngọt trong tâm trạng ngọn cỏ cứu mạng, một miếng cũng thừa , lau miệng, lên : “Xong , lấy hoa cho .”
Trần Ngộ về phía quầy lễ tân, bên đang xếp hàng để nhận hoa: “Chúng chỉ ăn một phần đồ ngọt, thể nhận ?”
“Không thể thì lăn đất lóc ăn vạ.”
Giang Tùy mấy bước mới nhớ tới chuyện gì đó, trở bàn, hạ giọng thật thấp: “Bên cạnh hiệu sách, qua đó đợi .”
Trần Ngộ hợp tác: “ sách.”
“Suy nghĩ của .” Giang Tùy dùng một tay xách balo của cô, một tay kéo cánh tay cô: “Trẻ ngoan thì nên thích sách.”
Nửa kéo nửa cưỡng ép cô rời khỏi nhà hàng.
–
Trần Ngộ tìm một góc yên tĩnh trong hiệu sách ổ trong đó, tay cô nắm chặt điện thoại, nhắm mắt ngủ gật.
Cốc thuốc cảm bây giờ mới phát huy tác dụng, cô nóng lên, yếu ớt đến nhấc nổi .
Không qua bao lâu, tiếng gọi cô, đó khuôn mặt vỗ một cái với sức lớn, chỉ như gãi ngứa thôi.
Trần Ngộ mơ màng mở to mắt.
Giang Tùy xổm mặt cô, giữa ngón tay cầm một bông hoa hồng màu hồng phấn, lông mi dài rủ xuống, đuôi lông mày sự yêu thương dịu dàng, khàn giọng : “Hoa, cầm .”