Hắn   rằng: nếu   thi,  cũng chẳng  cửa  thi .
Hai ngày tiếp theo,  bận tối mặt mũi cùng Phạm Ngọc Linh chuẩn  cho kỳ thi học bổng.
Cuộc thi   vô cùng quan trọng.
Trường  cử  tổng cộng 5 đội, mỗi đội 2 .
Chỉ cần đạt top 3 cấp tỉnh là  đặc cách học thẳng cao học tại trường.
Hai ngày đó,   sớm về khuya, tập trung  lực.
Còn lớp trưởng? Thảnh thơi vô cùng.
Hôm qua còn  chụp ảnh đôi với bạn gái ngoài bãi biển.
Hôm nay  xài tiền học bổng đưa cô   ăn nhà hàng sang.
Dường như  quên sạch sành sanh chuyện thi thố.
Mãi cho đến ngày thi…
Giáo viên phụ trách dẫn đội lên xe buýt đến trường thi đấu.
Lúc  lớp trưởng mới nhớ  hôm nay  cuộc thi.
Hắn lững thững dẫn Chu Hiểu Tuyết tới,  nhai bánh quẩy  lê bước lên xe.
Vừa thấy ,  nhếch môi  mỉa:
“Ồ,  cũng  mặt ? Còn dám đến thi nữa cơ đấy?”
Cả hai   phá lên, thu hút ánh  của những  xung quanh.
Giáo viên bắt đầu đối chiếu danh sách thi, kiểm tra kỹ lưỡng.
“Bạn học , danh sách thi   ảnh và tên em.”
Lớp trưởng tưởng đang  , liền phá lên  như điên.
Đẩy vai  một cái:
“Thôi về , ngủ cho sướng, công chúa học thuật .”
Giáo viên nhíu mày, giọng nghiêm túc:
“ đang  em đó.”
Lớp trưởng đơ , chỉ tay  mặt :
“Thầy nhầm  chăng? Em là Triệu Bác Văn, thành viên đội  ba.”
“Đây là bạn gái em, Chu Hiểu Tuyết, cùng đội với em.”
Giáo viên kiểm tra  nữa, đẩy kính lên:
“Không nhầm . Đội  ba là Đồng Hân và Phạm Ngọc Linh.”
Nghe đến tên  và Ngọc Linh, lớp trưởng nghiến răng ken két.
Đôi mắt tam giác của  trừng trừng   như  ăn tươi nuốt sống.
“Cậu dám  tên   khỏi danh sách?!”
“Không sợ  tố  lợi dụng quan hệ để mưu lợi ?!”
 bật  khẽ, cùng Ngọc Linh bước lên xe.
Quay , bắt chước vẻ mỉa mai thường thấy của :
“ sợ gì chứ? Người ngay  sợ bóng nghiêng.”
“Ngược ,   sợ  kiện  lạm dụng quyền lực ?”
Mặt lớp trưởng xám xịt, xắn tay áo định lao lên đ.ấ.m .
Chu Hiểu Tuyết vội níu , ánh mắt lúng túng đảo quanh.
“Anh , đừng  loạn nữa, bao nhiêu  đang  đấy…”
Giáo viên giục chúng  lên xe, cũng đuổi luôn cặp đôi  về.
Người  xe buýt qua kính   ngoài, ánh mắt nóng rực.
Lớp trưởng  từng  mất mặt đến mức .
Mặt  lúc đỏ bừng lúc tái mét.
Nhìn  chằm chằm như  đục thủng mặt.
Xe bắt đầu lăn bánh, để  lớp trưởng và bạn gái phía .
 khẽ cong môi, gửi cho  một tin nhắn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-nhuong-khong-nhin/chuong-3.html.]
[]: “Mặt đừng nhăn thế chứ. Người ngoài    tưởng  đang … đưa tang .”
Khung chat hiện dòng chữ "Đang nhập..." suốt mấy    biến mất.
Mãi   mới gửi  một câu:
[Lớp trưởng]: “Cứ đợi đấy!”
 đóng máy, giao điện thoại cho giáo viên.
Chỉ còn 10 phút nữa là bắt đầu thi.
Chuông vang lên,  và Ngọc Linh bắt đầu  bài.
Từng phút trôi qua,  càng thêm căng thẳng.
Cuộc thi   với  là một bước ngoặt lớn.
Quá trình  bài  thuận lợi.
Tiếng chuông báo thu bài vang lên, giám thị bắt đầu thu đề.
 đặt bút xuống, cuối cùng cũng nhẹ lòng.
Tập hợp với Ngọc Linh, chúng  cùng trở về trường bằng xe buýt.
Vừa xuống xe,  thấy  cổng trường  một tấm băng rôn đỏ chót.
Lớp trưởng giơ micro, hét lớn đầy phẫn nộ:
“Nếu nhà trường  xử lý, thì chúng  sẽ đưa lên Sở Giáo dục!”
“Chống  bè phái học thuật! Trả  sự công bằng cho sinh viên!”
Trên băng rôn in rõ tên .
Chu Hiểu Tuyết còn giơ tấm bảng lớn in ảnh  và thông tin cá nhân.
Vừa thấy xe dừng, lớp trưởng chờ  bước xuống liền lao tới nắm lấy tay :
“Chính là cô !”
Từ những gì  hét lên,   nắm   bộ sự việc.
Thì    hài lòng chuyện  đổi tên khỏi danh sách dự thi,  tìm giáo viên phụ trách.
Kết quả là giáo viên bảo   thủ tục   từ lâu.
Chỉ là…  bận yêu đương, nên chẳng buồn quan tâm.
Giờ mới rảnh rỗi giơ băng rôn  biểu tình.
  khẩy, gạt tay  :
“Cho  cơ hội  mà   nắm lấy, còn trách ai?”
“Mà nếu  thực sự   lớn chuyện, lên tận Sở Giáo dục …”
“Thì nghĩ thử xem, ai là  chịu thiệt nhiều nhất?”
Lớp trưởng lúc    cơn giận  mờ lý trí.
Hắn một mực khăng khăng rằng  sai.
Nói rằng   lợi dụng quan hệ gia đình để  tên  khỏi danh sách thi.
Sự việc  đẩy lên đỉnh điểm.
Cả đài truyền hình cũng kéo đến, vác máy  chĩa thẳng  mặt , suýt thì dí sát ống kính  tận da.
Lớp trưởng hừ lạnh một tiếng, tiếp tục "biểu tình".
Lần  ầm ĩ hơn   nhiều.
Trước đó chỉ gói gọn trong phạm vi trường, vài bài post lan truyền nhẹ  mạng.
 bây giờ thì khác  bộ thông tin cá nhân của   đào .
Với việc lớp trưởng tố cáo bằng tên thật, câu chuyện càng  thổi phồng thêm tính xác thực.
Không chỉ riêng   khui.
Cả ba  ,  mợ  cũng  đưa lên mạng như thể họ là tội phạm.
Vài ngày tiếp theo,  tạm thời  đến lớp.
Chỉ cần bước chân  khỏi cửa là  vài sinh viên quá khích ném đồ, buông lời lăng mạ.
Lớp trưởng thì đắc ý, hết   đến  khác mỉa mai :
[Lớp trưởng]: 
“Nhanh xin  . Coi như điểm bài thi của  tính cho . Tự nguyện nhường suất học bổng ,   thể xem xét  đỡ cho  một câu.”