đầu : "Tránh xa em  một chút, coi chừng lây bệnh cho  đấy."
Thẩm Thính Lan  đưa tay véo tai , ngang ngược : "Ngại  ? Tai đỏ đến sắp nhỏ m.á.u  kìa."
"Sốt nên thế thôi!" Kéo chăn trùm kín đầu,  bực bội .
Thẩm Thính Lan lôi   khỏi chăn, chọc đầu : "Trùm chăn kín đầu thế,  thấy ngạt thở !"
 định  gì đó,   giúp  đắp chăn kín hơn, dịu dàng : "Thôi  trêu em nữa, nghỉ ngơi  thì bệnh mới khỏi."
Nói ,  mở tủ đầu giường, hỏi: "Noãn Noãn của chúng  hôm nay   truyện cổ tích gì nào?"
  ốm,  thoải mái, khi  chăm sóc , dỗ  ngủ, sẽ  truyện cổ tích cho  .
 nghĩ nghĩ, hít hít mũi: "Cây đậu thần!"
"Ngày xửa ngày xưa..." Thẩm Thính Lan thuần thục mở sách, giọng  dễ   truyện, mang đến hiệu quả thôi miên cực độ.
Mơ mơ màng màng,  cảm thấy mũi  ngứa,  thấy một câu trách mắng : "Đứa trẻ to xác."
Tiếng mở cửa, tiếng bước chân,   thấy một câu cần đưa  đến bệnh viện.
Thật    mở miệng     , nhưng  mở mắt  , buồn ngủ quá, chỉ  thể theo bản năng nắm chặt áo Thẩm Thính Lan.
 ghét bệnh viện.
Chính là ở nơi đó, Hoàng Nguyệt Kiều chê tiền phẫu thuật cho chị gái quá đắt, từ bỏ điều trị, thờ ơ  c.h.ế.t thì chết.
Nước mắt  tự chủ  mà trào ,   thấy Thẩm Thính Lan cầu xin : "Noãn Noãn, chúng   bệnh viện,  ?"
Nếu  Thẩm Thính Lan ở đó,   chắc sẽ  để  c.h.ế.t  nhỉ.
 ngủ  lâu, chập chờn mơ thấy chuyện  .
Trước năm tuổi,   đánh còn  đến mức quyền đ.ấ.m cước đá, đánh đến mất nửa cái mạng.
Lúc đó chúng  còn ở trong thôn. Các bà các cô buôn dưa lê thường nhắc đến ,   lớn lên chẳng giống bố nuôi chút nào, chẳng lẽ là  nuôi cắm sừng ông ! Lời đồn đến tai bố nuôi, ánh mắt ông    càng ngày càng lạnh.
Cuối cùng  một ngày, ông  ném một tờ giấy giám định  mặt Hoàng Nguyệt Kiều, đánh cho Hoàng Nguyệt Kiều một trận, lôi  đang trốn trong góc  đá cho mấy phát, thậm chí còn  đưa tay bóp c.h.ế.t .
 ngạt thở   thể phản kháng, cái c.h.ế.t chỉ cách  một bước chân.
Chị gái cứu  khỏi tay ông , cuối cùng lấy lý do đứa con trai hai tuổi  dọa , ông  vội  dỗ con mà kết thúc.
Hoàng Nguyệt Kiều cũng   giám định, cuối cùng   đánh, chỉ còn  một  .
Bọn họ định vứt bỏ , nhưng  chạy đến ủy ban thôn tìm thôn trưởng.
Đến tuổi  học tiểu học, bọn họ  định đưa  .  giáo dục tiểu học là bắt buộc,  bỏ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-phai-minh-chau-toi-la-huong-noan-thien-kim-that-tro-ve/chuong-5.html.]
Từ thôn đến trường tiểu học ở trấn,  còn nhỏ,   bộ hơn một tiếng đồng hồ.
Trường học vì sự an  của học sinh, yêu cầu những bạn  ở trấn, hoặc   phụ  đón  ở nội trú. Bọn họ  nỡ chi tiền,  đành  mỗi ngày  về.
Giáo viên trong trường thấy  đành lòng,  tiền nội trú của  cô  sẽ lo, vợ chồng   chịu. Dù    về, nhà sẽ bớt  một   công.
Đa  đồ đạc của ,  thể  đều là do những   bụng  đường gặp  quyên tặng.
 báo cảnh sát, dù   từ nhỏ  là đứa  chịu cúi đầu.  lúc đó  còn nhỏ, bọn họ  là  giám hộ, cuối cùng  giải quyết  gì.
Từ   báo cảnh sát đó,  khi đánh  bọn họ sẽ nhốt  , giáo viên hỏi, thì    bệnh.
Ở trường, ngoài những cái tên như “đồ nhà nghèo”, “kẻ nhặt rác”, “cái túi đáng ghét”,    thêm một cái biệt danh mới: “bệnh hoạn”.
   khoẻ,   dám  bệnh, bởi vì cặp vợ chồng đó sẽ  đưa   khám.
Chị gái là  duy nhất đối  với , sẽ lén lút cho  kẹo, cho  tiền để  lén  mua đồ.
Chị bảo  nhất định  trốn  ngoài, chạy thật xa.
 cuối cùng   nhốt  là chị, lựa chọn giải thoát bằng cái chết.
Chị tutu vì trầm cảm, chi phí phẫu thuật  là một khoản tiền lớn, Hoàng Nguyệt Kiều  do dự mà từ bỏ việc cứu chữa.
Hai vợ chồng đó chỉ  cho chị một tang lễ vô cùng đơn sơ, so với việc mất con gái, thứ họ quan tâm hơn chính là lễ tang đó  thể thu về bao nhiêu tiền phúng.
***
Người Lục gia đến thăm , mang theo một đống lớn đồ bổ, mắt  Lục vẫn còn đỏ hoe, trông tiều tụy   ít.
Mẹ Lục lo lắng : "Noãn Noãn, con   là Châu Châu  , con sẽ về Lục gia. Nó, nó bây giờ   còn ở Lục gia nữa . Con khỏe ,  sẽ đến đón con về   ?"
 gật đầu.
Bà  dường như thở phào nhẹ nhõm,  hỏi : "Con  ăn trái cây gì ? Muốn ăn táo ? Mẹ gọt cho con."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
 dọn  Lục gia ở.
Mẹ Lục hớn hở dẫn   tham quan căn phòng mà Lục gia đặc biệt chuẩn  cho .
Trước khi bước ,  từng nghĩ đó sẽ là kiểu phòng công chúa màu hồng trong tiểu thuyết, dù  thích lắm, nhưng ít nhất nhà họ Lục sẽ   mùi ẩm mốc, cũng sẽ  tối tăm đến mức  lọt nổi một tia sáng.
 thực tế, phòng là một thiết kế đơn giản với hai tông trắng – đen, ngoài nội thất  còn  đồ dùng cho chó.
Trên chiếc giường lớn màu trắng đặt một con búp bê Doraemon cao bằng , ở cuối giường còn xếp một hàng Doraemon phiên bản mini.
Điều bất ngờ nhất là  một tủ kính trưng bày, bên trong bày sẵn  nhiều mô hình nhân vật như Optimus Prime, Iron Man, Ultraman, Doraemon…
Mẹ Lục  bên : “Đứa nhóc họ Thẩm  với  là con thích mấy thứ , nên  với bố con bàn bạc  thiết kế như .”
“Có thích ?” Bà hỏi , ánh mắt mong đợi.