"Đồng ý yêu cầu kết bạn Wechat của  ." Lúc   giày,     từ lúc nào   dậy,  theo  .
 liếc   : "Có cần thiết  kết bạn ?"
"Em là em gái , kết bạn thì ? Kết bạn xong cho em hai trăm vạn."
"Anh  ai dựa  hả?"  ghét bỏ   , nhưng tốc độ mở Wechat đồng ý kết bạn   hề chậm  chút nào.
 cho   xem màn hình kết bạn thành công,  ngẩng đầu: "Thanh toán ."
Anh   nhanh  chậm móc  một chiếc thẻ từ trong túi đưa cho , dường như  chuẩn  sẵn.
"Mật khẩu?"  nhận lấy, hỏi.
"Sáu  . Thèm tiền đến ,  hôm đó mở miệng  dứt khoát đòi thêm chút nữa."
  thèm    một cái: "Sao? Anh đang châm chọc  nghèo đến phát điên  hả?"
"Không . Chỉ là cảm thấy hôm đó bố  mà đồng ý thật, em chỉ lấy hai mươi vạn ít ỏi như ,  hối hận ."
  giày xong  dậy: "Lục đại thiếu, đây là ?"
"Nhà họ Lục."
"Vậy nên hai mươi vạn đó    nhận . Hơn nữa chút tính toán nhỏ mọn của , Lục đại thiếu sẽ ngốc đến mức bây giờ còn    ?"
Mục đích  bước chân  nhà họ Lục, từ đầu đến cuối  bao giờ là vì chút tiền đó. Hai mươi vạn đối với  bình thường mà  là nhiều, nhưng đối với nhà họ Lục mà  còn  bằng tiền tiêu vặt của Lục Minh Châu.
Càng so sánh càng thảm, càng  thể kích phát chút áy náy và tự cao tự đại của  nhà họ Lục. Con gái của nhà họ Lục,   thể vì hai mươi vạn mà đoạn tuyệt quan hệ.
Lục Minh Vũ  đáp lời : "Đừng Lục đại thiếu Lục đại thiếu nữa, khi nào thì gọi  một tiếng  trai?"
Anh  chắn đường  ,  liếc   : "Tùy tâm trạng thôi, ví dụ như  chuyển hết cổ phần Lục thị trong tay  cho ."
"Miệng ăn  nhỏ nhỉ."
 hiếm khi  với   một cái, định vòng qua    ngoài thì   chắn kín mít.
"Lục đại thiếu, rảnh rỗi như   đến bệnh viện chăm sóc em gái  yêu của  ? Sáng sớm   đây  hòn đá cản đường  gì?"
"Ở đó thiếu  cũng chẳng ."
 nghĩ ngợi, trong tin nhắn Lục Minh Châu gửi đến, quả thật   bóng dáng Lục Minh Vũ.
Anh   cản đường  nữa, chỉ  theo   đến cửa,  ngừng dặn dò.
"Em còn nhỏ, yêu sớm   . Đừng để thằng nhãi Thẩm Thính Lan đó bán  còn giúp nó đếm tiền. Nhớ về ăn cơm tối,  chuyện gì thì gọi điện cho ."
  để ý đến  .
Về chuyện  Thẩm Thính Lan bán ,    sớm bán sạch sành sanh .  thích gì, thích ăn gì, cần gì,  nhà họ Lục  hỏi, Thẩm Thính Lan đều khai báo rõ ràng.
Thảo nào tối qua    hì hì  với  cứ chờ mà phát tài, hóa  là ý .
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-phai-minh-chau-toi-la-huong-noan-thien-kim-that-tro-ve/chuong-9.html.]
Ngày tháng cứ thế trôi qua  nhanh  chậm, Thẩm Thính Lan  học ở nước ngoài,  nửa năm nữa mới về.
 cũng học lớp 12 .
Vợ chồng họ Hướng  bố Lục đưa  tù, cả nửa đời còn  đều  ở trong đó.
Mẹ Lục so với  , cảm giác áy náy với  càng sâu sắc hơn.
   rõ, trí nhớ của bà   chút nào,  dễ  đổi.
Trong nhà họ Lục, tình cảm của bà dành cho  phức tạp nhất. Có lẽ là trong hơn năm mươi năm cuộc đời  đây của bà, tất cả   đều thuận theo bà, cho đến khi  xuất hiện.
Bà ghét , nhưng vì huyết thống  áy náy mà trăm bề nhẫn nhịn,   từng bước ép sát, đôi khi khó che giấu  vẻ chán ghét oán hận.
Nhà họ Lục tổ chức tiệc nhận   cho ,  Lục bảo  chọn một bộ lễ phục để mặc.
 nghi hoặc hỏi: "Không  chỉ đặt mấy bộ thôi ? Sao nhiều ?"
Mẹ Lục  : "Có mẫu mới,  thấy hợp nên mua cho con."
 liếc qua mấy bộ lễ phục đặt may, trong đó thiếu mất một bộ,  nhớ là màu vàng.
Chắc là sợ  phát hiện,  Lục  trộn thêm mấy bộ khác  đó.
 "ồ" một tiếng, bà  dường như thở phào nhẹ nhõm.
Bà   chủ động cầm lấy một bộ lễ phục, giới thiệu cho : "Noãn Noãn mặc cái  thì ?"
Đó là một chiếc váy công chúa hở vai màu xanh da trời, tùng váy bồng bềnh  đính những viên kim cương vụn li ti,  ánh đèn chiếu  lấp lánh như những ngôi .
"Được ạ."   rạng rỡ.
Khi  quần áo,   vết sẹo bỏng bao phủ nửa vai trái. Không cố ý  thì  , nhưng   kỹ, cảm giác bỏng rát đau đớn cả đêm dường như vẫn còn  da.
Kìm nén cảm xúc,  gọi vọng  ngoài: "Mẹ ơi, giúp con một tay  ? Con kéo khóa  lên."
Lễ phục cao cấp, chắc chắn   chuyện khóa kéo  hỏng.  tiếng "Mẹ" , đủ để sự chú ý của  Lục  còn tập trung  khóa kéo nữa.
Mẹ Lục vội vàng từ bên ngoài  , kích động  : "Noãn Noãn, con! Con  gọi  là gì?"
  lên tiếng nữa, bà cũng  truy hỏi. Động tác chuẩn  kéo khóa áo cho  dừng . Nhất thời  kìm nén ,  Lục đưa tay mở áo , hốc mắt lập tức ướt đẫm.
Trên lưng, từng vết sẹo, ngang dọc tròn méo, và vết sẹo lớn  vai đập  mắt bà.
Bà  đưa tay vuốt ve lưng , đầu ngón tay men theo những vết sẹo, nghẹn ngào hỏi : "Noãn Noãn, những vết thương   con..."
 nhịn sự ngứa ngáy và khó chịu  trốn tránh, thờ ơ :
"Ồ. Hình như là  đánh bằng dây lưng  cái gì đó, hình tròn dễ nhận  hơn, là tàn thuốc lá."
"Đau lắm đúng ?"
Các bạn theo dõi Thuyết để nhận thông báo truyện mới nhé