Bảy năm trôi qua, Cố Trạch Duệ vẫn cho rằng mình giữ vị trí đặc biệt trong lòng tôi.
Nhưng cậu ta không biết rằng, chính đứa con ruột ấy — đã từng căm ghét, khinh bỉ và lăng nhục tôi đến thế nào.
Cũng chính cậu ta, từng tự tay ép tôi uống thuốc ảo giác, đầu độc đến chếc.
chếc ngay trước mắt nó, trong khi tôi hoàn toàn bất lực giãy giụa, chuyện ấy đủ để hủy hoại mọi niềm tin vào tình thân trên đời này.
Tôi chẳng buồn liếc nhìn, dứt khoát buông một câu:
“Không thể nào.”
Sau đó lập tức cho người liên hệ với Cố Diễn Xuyên, yêu cầu tới đón vợ mình về.
Đồng thời ra lệnh cho bộ phận an ninh: Từ nay, cả nhà này tuyệt đối không được bước chân vào studio. Chỉ cần lại gần, lập tức đuổi đi.
Cố Trạch Duệ ngỡ ngàng, không thể tin nổi.
Có vẻ cuối cùng cũng nhận ra tôi thực sự đã buông bỏ cha con bọn họ, nên bắt đầu hoảng loạn.
Thậm chí còn chủ động gọi tôi một tiếng “mẹ”.
Cố Diễn Xuyên thấy vậy liền chỉ trích tôi vô tình vô nghĩa, cố dùng đạo lý và tình cảm để ép tôi nhượng bộ.
Giọng nói pha trộn giữa tức giận, thất vọng, và cả một tia van nài khó nhận ra:
“Sở Niệm, mới chỉ bảy năm mà em đã thay đổi như thế này sao? Trong mắt em, chúng tôi bây giờ chẳng còn chút ý nghĩa nào nữa à? Em thực sự không biết… chúng tôi đã nhớ em, vì em mà đã làm biết bao nhiêu chuyện…”
Nhưng chẳng phải lòng người dễ đổi, chỉ là người cũ đã thay lòng từ trước.
Tôi mặt không đổi sắc, gật đầu lạnh nhạt:
“Đúng vậy, không còn chút quan trọng nào cả. Hơn nữa, chúng tôi đang bàn một dự án trị giá 7 triệu tệ. Nếu các người còn tiếp tục cản trở công việc, tôi sẽ cân nhắc báo cảnh sát.”
Cuối cùng, Cố Diễn Xuyên mặt xám như tro tàn, dắt cả nhà lặng lẽ rời đi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
13
Cuối tuần, tôi và Kỷ Việt đưa cháu gái anh ấy là Tiểu Huyên đi công viên giải trí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-thuoc-ve-toi/chuong-10.html.]
Lúc chúng tôi đang xếp hàng chờ cưỡi ngựa gỗ xoay tròn, thì từ đằng xa vang lên một giọng nói quen thuộc.
Tôi ngẩng đầu nhìn, không ngờ lại là Cố Diễn Xuyên, Cố Trạch Duệ và Thẩm Nam Vận.
Ba người bọn họ đứng chung một chỗ, nhưng không hề có chút thân mật nào.
Hoàn toàn khác với cái hình ảnh gia đình hạnh phúc mà tôi từng thấy trước khi chếc ở kiếp trước.
Khi thấy tôi ôm chặt Tiểu Huyên trong lòng, Cố Trạch Duệ lập tức căng cứng khuôn mặt, không hiểu sao trông như bị chọc giận.
Thẩm Nam Vận liền sắc giọng châm chọc:
“Sao thế? Dẫn con riêng của cô với Kỷ Việt đến công viên à? Vậy thì sau này đừng đến dây dưa với chồng tôi và con trai tôi nữa nhé!”
Tôi hơi nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng thì Kỷ Việt đã lạnh giọng đáp lại:
“Thẩm Nam Vận, đề nghị cô chú ý lời lẽ. Đây là con gái của em gái tôi, Sở Niệm không phải người để cô muốn bôi nhọ là bôi nhọ.”
Thẩm Nam Vận khịt mũi cười khẩy, rõ ràng không tin, định nói thêm điều gì.
Nhưng Cố Trạch Duệ lại bất ngờ giằng tay khỏi cô ta, đi thẳng về phía tôi.
Ánh mắt cậu ta phức tạp, có cả cầu xin, sau đó… đột nhiên quỳ rạp xuống trước mặt tôi:
“Mẹ, mẹ quay về đi... Con biết con sai rồi… thực sự biết sai rồi…”
Giọng nói run rẩy, vành mắt đỏ hoe, như đang diễn một vở kịch bi lụy giữa chốn đông người.
Cảnh tượng ấy khiến nhiều người xung quanh phải ngoái nhìn, bắt đầu bàn tán xì xào.
Cố Diễn Xuyên cũng bước lại gần, hấp tấp nói:
“Sở Niệm, nếu em đồng ý quay về, anh có thể lập tức ly hôn với Thẩm Nam Vận. Chúng ta làm lại từ đầu, có được không?”
Thẩm Nam Vận lập tức hét lên đầy tức giận:
“Cố Diễn Xuyên! Anh có ý gì?! Hồi đó là anh quỳ gối cầu xin tôi kết hôn, bây giờ anh lại muốn vì cô ta mà vứt bỏ tôi sao?!”
“Cô câm miệng! Nếu không phải cô năm đó giở thủ đoạn, thì tôi với Sở Niệm sao có thể ra nông nỗi này?!”
Hai người bắt đầu cãi nhau kịch liệt, lời lẽ cay nghiệt, tình cảnh rối loạn vô cùng.