Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

KHỔNG TƯỚC NHỎ LÒNG ANH - Chương 7: FULL

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-07-01 02:23:31
Lượt xem: 52

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cho đến năm thứ mười kết hôn.

Đêm khuya, anh ấy lái xe từ phía nam thành phố về phía bắc, trong cơn mưa lớn, một chiếc xe tải mất lái đã đ.â.m mạnh vào đầu xe anh ấy.

Ngày hôm đó là kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi.

Cũng là sinh nhật tôi.

Ghế phụ là chiếc bánh sinh nhật anh ấy đặc biệt đặt làm.

Cốp sau phủ đầy hoa hồng anh ấy tỉ mỉ lựa chọn.

Tống Giản Sinh nằm trong ICU, chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, đã đeo tròn mười năm.

Mọi người đều nói, anh ấy rất yêu tôi.

Tôi không tin.

Đừng nói tỏ tình, anh ấy thậm chí còn chẳng thèm cười với tôi một cái.

Anh ấy thích tôi chỗ nào?

Yêu tôi chỗ nào chứ?

Nhưng tôi đã nhìn thấy tấm ảnh trong ví anh ấy, nhìn thấy hình nền điện thoại máy tính của anh ấy, nhìn thấy hình xăm ở vị trí trái tim anh ấy.

Tất cả những điều không ai biết của anh ấy, đều bị tôi nhìn thấy hết.

Tống Giản Sinh thật sự rất xấu xa, anh ấy chưa bao giờ nói với tôi, rằng anh ấy đã làm nhiều điều như vậy. Cho nên nhìn anh ấy người cắm đầy ống, tôi gần như buồn c.h.ế.t đi được.

Anh ấy mà không tỉnh lại nữa, tôi chẳng khác gì góa phụ trẻ cả.

Đến lúc này, cuối cùng tôi cũng nhớ ra, tại sao mình lại quay về mười năm trước.

"Tống Giản Sinh, em thích anh."

Ôm cổ Tống Giản Sinh, tôi khóc nức nở: "Anh mau tỉnh lại đi, em không muốn làm góa phụ trẻ đâu."

Cảnh vật xung quanh bắt đầu méo mó, tôi biết đây là dấu hiệu kết nối bên ngoài sắp bị ngắt, nhìn Tống Giản Sinh lần cuối, môi anh ấy mấp máy.

Nước mắt tôi lại vỡ đê lần nữa.

Anh ấy đang nói—

"Anh yêu em, Giảo Giảo."

Khi tỉnh lại lần nữa, tôi đang nằm trên giường bệnh.

Thiết bị kết nối tôi và Tống Giản Sinh đã biến mất, thay vào đó là một bức tường kính.

Thật ra tôi chẳng hề quay về mười năm trước.

Não Tống Giản Sinh bị va đập, chấn thương rất nặng, bác sĩ nói nếu không tỉnh lại nữa, anh ấy sẽ phải nằm liệt giường cả đời.

Tôi vô cùng may mắn vì mười năm nay y học đã phát triển vượt bậc.

Họ kết nối sóng não của tôi với Tống Giản Sinh, với mục đích để tôi tìm kiếm ý thức của anh ấy trong tâm trí Tống Giản Sinh, dùng sự kiểm soát tinh thần để đánh thức anh.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Trước đó, bố mẹ ở cách xa ngàn dặm, mỗi người gửi cho tôi một đoạn video, dặn dò tôi chăm sóc bản thân như một thủ tục thông thường, còn chuyện của Tống Giản Sinh thì chỉ nhắc đến qua loa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-tuoc-nho-long-anh/chuong-7-full.html.]

Đã gần ba năm tôi chưa gặp lại họ.

Tình thân nhạt nhẽo tôi đã quen từ lâu, nhưng nếu phía sau không có Tống Giản Sinh, tôi sẽ chẳng bao giờ quen được, thế nên tôi đã không chút do dự ký tên vào phương án điều trị.

Dù tôi biết, sức khỏe tinh thần của chính mình cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Giờ tôi đã tỉnh lại, nhưng không biết có thành công hay không. Nhìn gương mặt nghiêng của Tống Giản Sinh, nước mắt tôi lăn dài trên má.

Phiền quá đi, tôi ghét nhất là khóc nhè.

Đang khóc nức nở, tôi chợt thấy lông mi Tống Giản Sinh khẽ run lên, tôi theo phản xạ nín thở, tận mắt nhìn thấy mắt anh ấy từ từ mở ra, rồi khó nhọc quay đầu nhìn tôi.

Anh ấy lặng lẽ dỗ dành tôi: "... Anh về rồi, Giảo Giảo đừng khóc."

Tôi nhìn anh, rồi lại khóc to hơn nữa.

Nửa năm sau, Tống Giản Sinh xuất viện.

Anh hồi phục rất nhanh, đi lại nhanh nhẹn như bay, chẳng giống người từng bị tai nạn xe chút nào. Tôi cũng đã bình tĩnh lại, bắt đầu tính toán những món nợ lớn nhỏ trong suốt mười năm qua với anh.

Tôi cẩn thận liệt kê mười tội lớn của anh, rồi hung dữ ngồi lên đùi anh, ép anh nhận lỗi.

Anh vẫn ít nói như xưa, nhưng so với trước kia đã khá hơn nhiều lắm rồi.

Trước đây, anh ấy hoặc là nhìn tôi không nói lời nào, hoặc là trực tiếp dùng hành động để trả lời.

Thật sự rất phiền phức.

Cho dù anh ấy có mặc quần lót tam giác đi nữa, tôi cũng không thể dễ dàng tha thứ được.

"Anh chưa từng nói thích em, xin lỗi ngay!"

"Anh thích em."

"Anh cũng chưa nói yêu em, xin lỗi!"

"Anh yêu em."

"Anh gọi cả họ lẫn tên em, em không thích, xin lỗi xin lỗi!"

"Hơn mười năm nay em luôn là cục cưng của anh, Tống phu nhân."

Tôi lơ đãng xem lại những tội trạng ghi trên giấy, một lúc lâu sau, bên tai mới vang lên giọng nói trầm thấp, kìm nén của Tống Giản Sinh, dường như đã nhẫn nhịn rất lâu.

"Nghĩ lại vẫn thấy tức á," tôi véo cổ anh ấy: "... Dù sao em cũng không sai, đều là tại anh!"

"Đều là tại anh."

Tống Giản Sinh thuận thế ôm tôi vào lòng, khẽ thở dài một tiếng: "... Đúng là một Tiểu Khổng Tước, hễ kiêu ngạo là đuôi lại vểnh lên thật cao."

Tôi bất mãn hậm hực: "Em không phải khổng tước!"

"Ừm, không phải Tiểu Khổng Tước."

Trong đôi mắt luôn lạnh lùng nghiêm nghị của anh, lờ mờ thoáng hiện vài phần ý cười, giọng nói cũng trở nên trầm ấm dịu dàng, nghe mà vành tai tôi đỏ ửng.

"Giảo Giảo chính là Giảo Giảo.

"Là Giảo Giảo mà Tống Giản Sinh đã thích suốt mười lăm năm."

-Hết-

Loading...