Lời   dứt, thuyền phu  nhăn nhó mặt mày, buông lời chế giễu: "Cô nương thôi , đừng gây thêm phiền phức nữa, chúng  lấy   điều kiện , huống hồ chờ đến khi thuyền  cháy rụi, thì chúng   thành quỷ  đao của chúng nó !"
Những lời oán trách khác cũng nhao nhao vang lên, nỗi sợ hãi khi gặp  thủy tặc bỗng chốc bùng nổ.
Thậm chí  kẻ còn oán trách thuyền phu  nên chở loại nữ nhân đơn  như .
"Thân gái một  còn chạy loạn khắp nơi, còn  thể thống gì nữa!"
Có kẻ ác độc hơn, lớn tiếng: "Chi bằng đem dâng chúng nó cho thủy tặc, chúng  may  còn  đường sống."
Trong gió đêm, Tạ Linh Độ vung kiếm c.h.é.m phăng búi tóc của gã đàn ông  la lối om sòm.
"Ta thấy chi bằng tiễn ngươi lên đường ."
Bốn phía bỗng im bặt.
Tạ Linh Độ  , trong mắt  hề  chút nghi ngờ nào, khẽ : "Cô nương cứ ."
"Ta thấy  thuyền phần lớn là thợ thêu từ Tô Châu về quê, mà thêu thùa vốn là nghề dụng đến đôi tay, các nàng  coi trọng việc bảo dưỡng da tay,   dầu hạt thầu dầu ở bến Qua Châu    rẻ, hẳn là ai cũng mang theo. Dầu thầu dầu  dễ bắt lửa, thêm chút dầu trẩu dùng để bảo dưỡng thuyền nữa, hẳn là đủ ."
Thuyền phu ngẩn ,   hỏi: "Vậy   đảm bảo quỷ thuyền  đều cháy , nhỡ chúng..."
Ta ngắt lời ,  ánh huỳnh hỏa xanh ẩn hiện, đáp: "Không  nhỡ gì hết."
Bọn thủy tặc Hoài Đông để phô trương thanh thế, đầu thuyền vẽ tượng Xích Khào Mã Hầu, trong khoang  đốt huỳnh hỏa.
Mà thứ huỳnh hỏa  đến từ bột lân của loài khô sơn diễm nga, gặp lửa liền bùng, nước dập  tắt.
Mọi   thuyền  còn ai oán trách  chế nhạo nữa, ai nấy đều lục tục hành động,  thì  lấy dầu trẩu,  thì buộc các vật dẫn lửa đơn giản.
Chiếc quỷ thuyền   áp sát, còn  kịp lên tiếng  biến thành một chiếc thuyền lửa cháy ngùn ngụt giữa sông.
Có tên giặc nhảy xuống nước bỏ chạy, nhưng dính  bột lân, chẳng khác nào những quả cầu lửa lăn lóc  nước.
Thuyền phu nhân cơ hội đổi hướng, chèo về phía quận phủ gần nhất, bỏ  chiếc quỷ thuyền  ở phía .
Niềm vui sống sót khiến ai nấy đều phấn chấn.
Trên boong thuyền chật ních , cùng ngắm dải ngân hà lấp lánh và làn gió đêm hiu hiu thổi,   cất tiếng hát những khúc ca d.a.o Qua Châu.
Gã hán tử mang ý đồ đen tối khi nãy    đẩy tới  mặt , đỏ mặt tía tai, "bịch" một tiếng quỳ xuống:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khuc-giang/chuong-5.html.]
"Cô nương  lòng đại nghĩa, là  sai ,  đánh  chém,  đều cam chịu."
Tóc mái lòa xòa  trán, trong đôi mắt thô kệch ẩn chứa vài giọt lệ.
A Man giận tím mặt: "Ta  đạp cho cái thứ  xuống sông mới hả ."
Ta thấy tay  chai sạn,  phục giản dị, nhưng  đeo một chiếc túi thơm  sờn cũ, đường kim mũi chỉ  vô cùng tỉ mỉ.
Lại  giọng  mang đậm âm hưởng vùng Thục, trong lòng   hiểu rõ.
Vùng Thục những năm gần đây gặp đại hạn, nhiều gia đình  đàn ông  ly hương lên phương Bắc kiếm sống,   chắc hẳn  xa nhà nhiều năm, vất vả lắm mới dành dụm  chút bạc mang về,   thể hiểu .
Ta ngăn A Man : "Không cần thiết, tha hương cầu thực, ai mà chẳng khó khăn."
Nếu thế đạo   thêm chút thấu hiểu, thì những   dồn  đường cùng khi tìm đường sống, há chẳng  sẽ  thêm chút dũng khí  ?
Gã hán tử  cảm kích rơi lệ, lôi  bình Thục tửu giấu kín, chia cho mỗi  một chén.
Ta uống một ngụm rượu ngon, ngắm  dòng sông trong đêm,  đầu tiên cảm nhận  sự tự do.
Bỗng nhiên,   khẽ giật vạt áo , là Tạ Linh Độ.
Hắn vận áo xanh phiêu dật, khuôn mặt tuấn tú tựa trích tiên giáng trần.
Đôi mắt  long lanh vẻ đáng thương: "Cô nương  lòng đại nghĩa,  cũng lỡ lời, xin chịu phạt, tuyệt  oán than."
Ta ngơ ngác: "Ngươi  lỡ lời gì?"
Hắn che miệng  trộm: "Ta lúc  sai ,  là  đường   yên , nên mới cần  Khúc Giang cô nương  dũng bầu bạn!"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Giữa dòng sông tĩnh lặng, ánh mắt  sáng lạ thường.
Ta vội né tránh, trong lòng bỗng rối bời.
Đêm , nơi biên ải phương Bắc, đón chuyến thuyền cuối cùng  khi dòng sông đóng băng.
Người của Bắc Cảnh Vương phủ ngóng trông mỏi mòn, vẫn chẳng thấy bóng dáng vị cô nương nào  độ tuổi.
Trong vương phủ, Lão Bắc Cảnh Vương tay cầm một phong thư, vẻ mặt ngưng trọng.
Vương phi lo lắng  thôi: "Thiếp  bảo cứ phái  đến đón,  đến nỗi xảy  cớ sự ."
Lão Bắc Cảnh Vương thở dài một tiếng,   thêm lời nào.