KHƯƠNG MIÊU - Chương 9
Cập nhật lúc: 2025-06-04 18:06:38
Lượt xem: 2,246
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thôi Yến đỗ Trạng nguyên, thôn Khương Gia treo đèn kết hoa, pháo nổ suốt một ngày không dứt.
Không chỉ huyện lệnh, ngay cả tân tri phủ cũng đích thân đến chúc mừng.
Ta theo chân mọi người bận rộn đến hoa cả mắt, suốt hai ngày mới tạm rảnh tay.
Thiếp mời mà Thôi Yến nhận được chất thành ngọn núi nhỏ, hắn lấy cớ thân thể không khoẻ để tránh bớt tiệc tùng, mới có đôi chút thời gian yên tĩnh.
Thôi đại lão gia cũng mò mặt tới, song bị cô mẫu đuổi thẳng ra ngoài. Ông chẳng mảy may để tâm, trước từ đường họ Thôi vẫn náo nhiệt như hội, đi đâu cũng tự xưng mình là thân phụ của Trạng nguyên lang Thôi Yến.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Huyện lệnh còn cho dựng cổng vinh quy, đổi tên con đường trước phủ họ Thôi thành đường Trạng nguyên.
Lão ta cũng chẳng nhắc tới chuyện hoà ly với cô mẫu nữa, còn đích thân đến mời cô mẫu và Thôi Yến quay về phủ. Cô mẫu tất nhiên chẳng đáp lời.
“Nhị thiếu gia có đỗ không?” Lúc ăn cơm, ta hỏi Thôi Yến, hắn khẽ lắc đầu: “Không.”
Chúng ta đều ngạc nhiên, hắn lại thản nhiên nói thêm một câu: “Hắn cũng phát bệnh ngây ngô rồi, cái gì cũng quên sạch.”
Cô mẫu và tộc trưởng đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt đều hiện rõ sự mơ hồ.
Ta thì chẳng nghĩ nhiều, chỉ vỗ tay vui vẻ: “Đáng đời! Quả báo! Mong hắn cả đời cứ ngốc như thế!”
Cô mẫu và Thôi Yến đều bật cười.
Cơm nước xong xuôi, ta đang định tìm Thôi Yến thì nghe nói tiểu thư nhà họ Triệu cùng phụ thân nàng — Triệu tiên sinh — đã tới.
Hai người đang ngồi nói chuyện ở tiền viện.
Ta len lén đến nhìn, thấy Triệu tiểu thư quả thực dung mạo xuất chúng, lại toát lên khí chất thư hương, văn nhã đoan trang. Nàng và Thôi Yến sóng vai trò chuyện, trông thân thiết vô cùng.
Tâm trạng ta có chút lộn xộn, đành cụp mi quay về phòng, bụng dạ ngổn ngang.
“Ghen gì chứ, cũng sắp hoà ly rồi, ta đây thật đúng là không biết điều!” Ta tự trấn an mình.
Ta lấy ra năm trăm lượng bạc mà hắn để lại trước khi đi, lại viết sẵn một tờ thư hoà ly, định đặt lên bàn. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại thấy quá lộ liễu, dằn vặt tới lui, bất ngờ nghe tiếng Thôi Yến gọi ngoài cửa, ta hoảng hốt nhét hết mọi thứ vào lại trong rương.
Thôi Yến bước vào, mắt đảo quanh phòng một lượt: “Từ sau khi ta đi, nơi này vẫn chẳng đổi thay gì.”
Ta gật đầu: “Phải rồi, huynh đi rồi, ta cũng không ở lại mấy.”
Ban ngày ta còn qua đây, chứ đêm xuống đều về nhà mẹ đẻ ngủ.
Sắc mặt Thôi Yến hơi khựng lại, hắn ngồi xuống cạnh bàn, nhìn ta, giọng bình thản:
“Nửa tháng nữa, ta phải vào kinh chờ nhận chức. Có tám chín phần sẽ bị điều đi rèn luyện ở địa phương, nhưng cụ thể đến đâu vẫn chưa rõ.”
“Nửa tháng nữa đã đi rồi sao?” Ta khẽ hỏi, “Vậy trong nửa tháng này, huynh dự định làm gì? Có chuyện gì buộc phải xử lý không?”
Thôi Yến nhìn ta như không hiểu ý.
“Ý ta là… sau này huynh về quê e rằng không dễ, nếu còn chuyện gì phải dứt điểm, thì giờ nên sớm thu xếp thì hơn.”
Lời ta ám chỉ chính là chuyện nhà họ Thôi.
Nhưng dường như Thôi Yến lại nghĩ sang hướng khác, giọng mang theo mấy phần ấm ức: “Không phải nàng nói sẽ gói bánh chẻo cho ta ăn sao?”
“Phải rồi, phải rồi!” Ta bật cười, “Mai ta làm ngay cho huynh!”
“Được.” Khóe môi hắn cong lên, ý cười nhàn nhạt, rồi hỏi tiếp: “Trong nhà treo đầy thịt khô, là nàng và Trần Đông Nam cùng lên núi săn về sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khuong-mieu/chuong-9.html.]
Ta gật đầu, chẳng rõ hắn hỏi vậy là có ý gì.
“Hắn không đi lên trấn làm việc à? Sao hắn vẫn chưa thành thân?”
“Ta làm mai tỷ tỷ Thúy Quyên cho huynh ấy rồi.” Ta nói, “Chàng hữu tình, thiếp hữu ý, chắc sắp thành đôi rồi.”
Thúy Quyên vốn là nha hoàn bên cạnh cô mẫu, mấy năm nay theo hầu rất tận tâm.
Thôi Yến nghe xong thì có vẻ tâm tình rất tốt, trong gian phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng đầu ngón tay hắn gõ nhẹ lên mặt bàn, lách cách lách cách, như nhịp gõ của lòng người.
“Không còn sớm nữa, hay là nghỉ ngơi sớm một chút?” Ta lên tiếng.
Hắn khựng lại, rồi khẽ gật đầu: “Được.”
Dứt lời, hắn vừa cởi áo ngoài vừa đi vào nội thất: “Ta đi rửa mặt trước.”
Ta gọi hai tiếng, hắn dường như không nghe, tay đã đóng cửa lại.
Hắn… định ngủ cùng một phòng với ta sao?
Ta nghĩ tới nghĩ lui, đang định nhân lúc hắn chưa ra thì lặng lẽ rời đi, nào ngờ từ trong truyền ra tiếng động “rầm” một tiếng, tiếp theo là tiếng Thôi Yến gọi vọng:
“A Miêu!”
“Làm sao vậy?” Ta hoảng hốt chạy vào trong, “Ngã à?”
Vào trong mới thấy hắn đang ngồi trong thùng tắm, không một mảnh vải che thân, nửa thân trên lộ ra hết, may mà trừ cái chậu bị đổ thì người vẫn nguyên lành.
Ta thở phào, nhưng mặt thì đã đỏ rực: “Không sao là tốt rồi… ta, ta ra ngoài trước…”
“A Miêu.” Thôi Yến gọi ta.
Ta đứng sững lại, không dám quay đầu, chỉ nghe hắn dịu giọng: “Tay ta đau… nàng có thể giúp ta xoa bóp một chút không?”
Ta ngồi xổm bên bồn tắm, giúp Thôi Yến xoa bóp cánh tay.
“Hôm nay lại ngứa lưng quá.” Hắn nhìn ta, hơi nước lượn lờ khiến đôi mắt hắn như phủ một tầng sương mỏng, long lanh ướt át, “Đã nửa năm rồi… cũng chẳng ai kỳ lưng cho ta.”
Giọng hắn mang theo vẻ uất ức khiến lòng người mềm nhũn.
“Vậy để ta kỳ lưng giúp huynh nhé?”
“Cảm ơn.” Hắn đưa khăn tay cho ta, rất tự nhiên mà cúi người xuống, tựa vào mép bồn tắm.
Mặt ta nóng bừng, đành nhắm mắt mà làm, vừa kỳ lưng vừa nghĩ ngợi — rốt cuộc Thôi Yến định làm gì?
Không phải là muốn hòa ly đó sao?
Nghĩ không thông, ta dứt khoát không nghĩ nữa, chỉ âm thầm quan sát thân thể hắn — nếu sau này không được nhìn nữa, thì lúc này cứ nhìn cho đã.
“Cánh tay đau.” Thôi Yến lại lên tiếng.
“Ta biết, vừa rồi huynh nói rồi.” Ta vừa giúp hắn lau lưng vừa đáp lời, “Là do viết chữ nhiều quá sao?”
Thôi Yến lại trưng ra vẻ mặt đáng thương: “Không phải, là bị ngã gãy xương.”
Ta kinh ngạc: “Bị ngã khi nào?”
“Trên đường đến kinh thành, xe ngựa trượt bánh, ta bị hất ra ngoài. May là gãy tay trái.” Hắn đưa tay cho ta xem, “Giờ vẫn còn đau.”