KHUYNH THẾ NỮ ĐẾ CHI CÔNG TỬ MẠN TẨU BẤT TỐNG - Chương 21: Những người mất tích
Cập nhật lúc: 2025-08-15 15:43:41
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Tham kiến Nữ hoàng Bệ hạ.”
“Trương Thượng sĩ cần đa lễ, Thượng sĩ việc gì cần tìm Khuynh Tuyết thương nghị?”
Trương Thượng sĩ chắp hai tay, quỳ xuống, hành đại lễ bái lạy.
“Trương Thượng sĩ, đây là ý gì?”
“Bệ hạ, xin tay giúp đỡ!”
“Việc gì, cần giúp đỡ? Có chuyện gì ngươi nên cầu Trưởng Công tử của ngươi ?”
“Nhân Hoàng Bệ hạ phái thông báo Trưởng Công tử , Công tử Phong Điện hạ lúc chắc hẳn đến Hoàng cung.”
“Rốt cuộc xảy chuyện gì? Trương Thượng sĩ thể thẳng ?”
“Bẩm Bệ hạ, thời gian gần đây trong lãnh thổ tộc thường xuyên xảy các vụ án mất tích, những mất tích kỳ lạ, chỉ còn thi thể, mà còn bất kỳ dấu vết nào để tra cứu.”
“Ngươi sẽ bảo giúp ngươi điều tra án chứ?”
“Bệ hạ đùa , nếu chỉ là việc nhỏ như dám phiền đến .”
Khuynh Tuyết khẽ nhíu mày, trong mắt tràn đầy sự thiếu kiên nhẫn. Trong lòng thầm mắng: “Lão già chuyện vĩnh viễn trọng điểm.”
“Trương Thượng sĩ xin thẳng trọng điểm.”
“Bệ hạ chớ vội, trọng điểm sắp tới đây.”
Khuynh Tuyết bất đắc dĩ liếc Trương Thượng sĩ, cũng sức để tranh cãi, đành bưng lên nhấp một ngụm : “Được, vội. Ngài cứ từ từ , ngay cả ngài còn vội thì gì vội vàng!”
Trương Thượng sĩ xong, sắc mặt lập tức biến đổi.
“Bệ hạ, vì ở khắp nơi đều xảy các vụ án tương tự, tộc thành lập một tổ chuyên án. Thế nhưng hơn một tháng trôi qua, những bất kỳ tiến triển nào, mà còn càng ngày càng nghiêm trọng. Ngày hôm qua thậm chí một ngôi làng ở biên giới biến mất.”
“Hoàn biến mất, biến mất như thế nào? Là tất cả đều thấy nữa ?”
“Bẩm Bệ hạ, còn nghiêm trọng hơn thế nữa, chỉ và gia súc, mà ngay cả nhà cửa, tất cả các kiến trúc cũng đều biến mất còn dấu vết.”
“Không để gì cả ?”
“Bẩm Bệ hạ, chỉ để một vài phế tích.”
“Thứ gì thể mạnh đến mức đó?” Khuynh Tuyết cau mày, càng càng lo lắng.
“Nhân Hoàng Bệ hạ tộc nghi ngờ việc liên quan đến truyền thuyết đó, nên phái thần đến đây mời Nữ hoàng Bệ hạ cùng thương nghị đối sách.”
“Khinh Vũ.”
“Bệ hạ, Khinh Vũ mặt.”
“Đi mời Tuấn Thần sư và Bạch Vũ sư , cùng .”
Lời dứt, Khuynh Tuyết đầu Trương Thượng sĩ : “Trương Thượng sĩ hãy nghỉ ngơi một chút , đợi chuẩn xong chúng sẽ xuất phát.”
“Vâng, Bệ hạ. Ngoại thần xin cáo lui.”
Nửa khắc , Khuynh Tuyết cùng đoàn nhanh chóng lên đường đến Hoàng cung Nhân tộc.
Đại sảnh Nghị sự Nhân tộc
“Nữ hoàng Bệ hạ Vũ tộc giá lâm ~ quỳ!”
“Tham kiến Nữ hoàng Bệ hạ.” Mọi đồng thanh hô vang!
Khuynh Tuyết mặt mang nụ , nhẹ nhàng bước những bước tao nhã đến vị trí bên cạnh Nhân Hoàng xuống.
“Thế thúc, lâu gặp.”
“Vũ Hoàng cần đa lễ.”
Khuynh Tuyết mày mục nghiêm nghị, ngữ khí đầy uy nghiêm: “Các khanh cũng bình !”
“Tạ ơn Nữ hoàng Bệ hạ.”
“Đừng khách sáo nữa, hãy thẳng vấn đề chính! Chuyện do ai phụ trách?”
“Bẩm Nữ hoàng Bệ hạ, việc do mạt tướng phụ trách.”
“Lý Tướng quân, xem sự việc quả thật nghiêm trọng.”
“Bẩm Nữ hoàng Bệ hạ, sự việc vô cùng nghiêm trọng. Qua thống kê, mất tích gần năm ngàn, con vẫn đang tăng lên mỗi ngày.”
“Vậy vì nghi ngờ liên quan đến truyền thuyết biến mất từ lâu đó?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khuynh-the-nu-de-chi-cong-tu-man-tau-bat-tong/chuong-21-nhung-nguoi-mat-tich.html.]
“Bẩm Nữ hoàng Bệ hạ, đây là kết luận mà các vị trong Văn Viện tộc lật giở tất cả cổ tịch, suy đoán về hung thủ. Cuối cùng đưa kết luận là ~ thượng cổ hung thú Đào Thiết!”
“Con hung thú , hàm răng của hổ, móng vuốt của rồng, tên là Đào Thiết, cực kỳ tham ăn, khả năng thôn phệ vạn vật. Tương truyền, khi Hiên Viên Hoàng đế đại chiến Xi Vưu, Xi Vưu bại trận chém, đầu rơi xuống hóa thành Đào Thiết, nó thể chỉ một cái đầu và một cái miệng.”
“Đào Thiết? Ngươi đưa kết luận ?”
“Nhìn khắp nơi, chỉ Đào Thiết mới bản lĩnh kinh như !”
Khuynh Tuyết khẽ nhíu mày, trong lòng vô cùng bất an.
“Lý Tướng quân, hy vọng lời ngươi là đúng, hy vọng đó là sự thật! bất kể đáp án là gì, chúng đều nên mạnh dạn suy đoán, cẩn thận thu thập chứng cứ.”
Khuynh Tuyết xong, đầu Nhân Hoàng: “Người thấy , Nhân Hoàng Bệ hạ?”
“Quan điểm của Vũ Hoàng Bệ hạ hợp ý trẫm, chúng mời Vũ Hoàng đến đây chính là lắng ý kiến của . Người xem bước tiếp theo chúng nên thế nào? Lần việc đều theo sắp xếp của Vũ Hoàng!”
“Nhân Hoàng quá khen , xin cho phép suy nghĩ.”
Lời dứt, chỉ thấy Khuynh Tuyết mày mắt nhíu chặt, đôi mắt dường như trống rỗng thẳng về phía xa, ngón tay ngừng gõ nhịp cánh tay trái. Mọi đều nàng đang suy tư sâu sắc, ai dám phát bất kỳ âm thanh nào.
Công tử Phong bên , ngẩng đầu lên Khuynh Tuyết. Trong lòng thế mà dâng lên chút hoang mang. Thiếu nữ mười tám tuổi , ngôi vị chí tôn, nắm giữ quyền sinh sát chẳng hề run sợ. Một loạt đại thần đều giải quyết vấn đề, thế mà tất cả dựa dẫm nàng.
Công tử Phong áp lực như nếu đổi là , liệu thể chịu đựng ? Trong lòng Công tử Phong ban đầu là sự kính phục, nhưng giây phút tiếp theo là sự sợ hãi. Hắn nên dùng gì để xứng đôi với nữ nhân .
Vài phút , Khuynh Tuyết khóe miệng khẽ nhếch, mày mắt nghiêm nghị, ngữ khí kiên định đầy uy nghiêm : “Chư vị lệnh!”
“Chúng thần lệnh.” Mọi đồng thanh hô vang!
“Lần hai tộc hợp lực phá án, sẽ tổng hợp sức mạnh hai tộc, chia thành hai đội. Đội thứ nhất kính xin tọa trấn, Vu sư Vũ tộc hỗ trợ triệu tập tất cả kỳ nhân dị sĩ của hai tộc, cẩn thận lật giở tất cả cổ tịch, tìm tất cả tư liệu về Đào Thiết và tìm phương pháp thể tiêu diệt nó.”
“Đội thứ hai do đích dẫn đội, cùng các tử Học viện Hoàng gia là Tuấn Thần, Bạch Vũ, Trưởng Công tử Phong Nhân tộc, mấy chúng hành trang gọn nhẹ, điều tra nguyên nhân mất tích và tung tích hung thú.”
“Tuấn Thần lĩnh mệnh.”
“Bạch Vũ lĩnh mệnh.”
“Trưởng Công tử Phong lĩnh mệnh.”
Ba đồng thanh hô vang.
“Lý Tướng quân Nhân tộc, thống lĩnh ba vạn tướng sĩ hai tộc, từ quan đạo xuất phát, đóng quân tại nơi cách ngôi làng biến mất một trăm tám mươi dặm, sẵn sàng chi viện bất cứ lúc nào.”
“Mạt tướng lĩnh mệnh.”
“Tốt, đội thứ hai xin rút lui chuẩn , rạng sáng ngày mai đúng giờ xuất phát! Nhớ kỹ nhất định hành trang gọn nhẹ. Những còn theo sắp xếp của Nhân Hoàng.”
“Chúng thần xin cáo lui .” Công tử Phong, Tuấn Thần, Bạch Vũ, Lý Tướng quân, đồng thời .
Lời dứt, Khuynh Tuyết cũng dậy, Nhân Hoàng : “Nhân Hoàng Bệ hạ, Khuynh Tuyết cũng xin cáo lui chuẩn .”
“Nữ hoàng Bệ hạ, việc đành nhờ cậy .”
“Khuynh Tuyết nhất định phụ kỳ vọng của !” Nói xong, nàng xoay rời khỏi nghị sự sảnh.
Nhân tộc, Thượng Thư Phòng.
“Phụ hoàng, vẫn nghỉ ngơi ?”
Nhân Hoàng tiếng ngẩng đầu : “Thì là Phong nhi, muộn thế con tìm phụ hoàng việc gì. Ngày mai xuất chinh , còn chuẩn , đến chỗ trẫm gì.”
“Phụ hoàng, nhi thần chuẩn gần xong . Chỉ là một việc vẫn hiểu, đặc biệt đến đây thỉnh giáo.”
“Nói xem!”
“Hôm nay tại triều, phụ hoàng vì việc gì cũng theo Vũ Hoàng. Đây rõ ràng là trong lãnh thổ Nhân tộc .”
“Ngươi , hôm nay ánh mắt của ngươi liền ngươi sẽ hỏi câu . Chuyện giải quyết thật sự nhờ Vũ Hoàng bệ hạ.”
“Phụ hoàng vì khẳng định như ?”
“Khuynh Tuyết, từ cái đầu tiên khi gặp nàng, nàng tất bất phàm. Ngươi vì phụ hoàng ngươi liên hôn với nàng ?”
“Không .”
“Phong nhi, ngươi bản tính thiện lương nhưng quá ư ưu nhu nhược đoạn, Khuynh Tuyết tài thống lĩnh thiên hạ. Có nàng cùng ngươi cai trị thiên hạ, phụ hoàng mới yên tâm.”
Công tử Phong phụ hoàng phán đoán về chuẩn xác đến , trong lòng dấy lên một tia vui. “Phụ hoàng, nhi thần đến đây để chuyện .”
“Hôm nay triều vì theo Vũ Hoàng? Bởi vì, kẻ thể g.i.ế.c Thao Thiết chỉ nàng. Câu trả lời ngươi hài lòng ? Ha ha ~” Nhân Hoàng đầy thâm ý, điều càng khiến Công tử Phong khó hiểu.
“Được , Trường Công tử. Ngươi hãy nghỉ sớm , phụ hoàng còn nhiều việc xử lý.”
“Vâng phụ hoàng, nhi thần cáo lui!”
Từ chỗ Nhân Hoàng bước , lòng Công tử Phong càng thêm hoang mang: “Nghe ngữ khí của phụ hoàng, xem là thể cưới nàng . Ta thật sự cưới nàng ?”