Cả nhóm đến một sơn động bên ngoài Ốc Tích Sơn.
"Chúng tối nay sẽ hạ trại ở đây!"
"Vâng, Điện hạ."
“Vậy thu dọn một chút, Điện hạ đợi lát.”
“Vậy thì vất vả cho ngươi , Khinh Vũ.”
“Vậy cũng , Công tử các ngươi cũng đợi bên ngoài chút.” Văn Đào thấy Khinh Vũ , liền theo cùng dọn dẹp vệ sinh.
“Điện hạ, tiểu Khinh Vũ của khác để ý .” Bạch Vũ đến bên cạnh Khuynh Tuyết, khẽ .
“Không lẽ chính là Bạch Vũ sư đó chứ!”
“Điện hạ đùa , nào lá gan đó.” Bạch Vũ xa, trong mắt ánh lên ý đầy ẩn ý.
“Còn chuyện Bạch Vũ sư dám ư, Khuynh Tuyết tin!”
“Ha ha, nếu cứ , thì chính là hứng thú, đây là lời thật lòng đấy.”
“Ha ha →→ điều tin!”
“Điện hạ mời , dọn dẹp xong xuôi .” Khinh Vũ , nhẹ nhàng đỡ Khuynh Tuyết.
“Khinh Vũ, ngươi chuyện gì với ?”
“Không , nào chuyện gì. Chỉ là nhiệm vụ thể luôn ở cùng thôi!”
“Được! Ngươi đó!”
“Điện hạ, .” Khinh Vũ hì hì, đỡ Khuynh Tuyết xuống chỗ chuẩn sẵn.
“Được, hãy về tình hình thám thính hôm nay !”
“Vậy để nhé?”
“Được, Tuấn Thần sư ngươi .”
“Điện hạ, từ phía Tây tiến là một dũng đạo rộng một mét, cuối dũng đạo hai lối rẽ. Từ hai lối rẽ hai gian lớn, trọng binh canh giữ, nên bên trong gian là gì.”
“Tình hình phía Bắc thì khác hẳn, dũng đạo hẹp và sâu hun hút, chúng lâu mà vẫn tới cuối. Hơn nữa, càng càng cảm thấy bên trong một gian lớn.” Võ Lược cẩn thận rõ tình hình.
“Rất khả năng đó, cùng Quân sư khi thám thính bên ngoài phát hiện hẻm núi rỗng, bên hẳn gian ẩn. Xem ngày mai thám thính kỹ hẻm núi thêm nữa !”
“Được, Điện hạ, ngày mai chúng g.i.ế.c chúng còn mảnh giáp.” Vẻ mặt Bạch Vũ tràn ngập hưng phấn.
“Bạch Vũ sư , sớm kìm nhỉ!”
“Điện hạ, đừng thế, thật sự đúng . Tay ngứa ngáy từ lâu .”
“Các ngươi thấy ?” Khuynh Tuyết những khác, hỏi.
“Ta nghĩ cũng nên một trận lớn!” Tuấn Thần mở lời , biểu thị đồng ý.
“Ta và Võ Lược cũng thấy khả thi!” Văn Đào ôm vai Võ Lược .
“Vậy Công tử, ý của thế nào?”
“Ta cũng cho rằng nên chiến.”
“Được, nhất trí thông qua. Ngày mai chúng chiến!”
“Thật quá . Ngày mai chúng đến một g.i.ế.c một, đến một đôi g.i.ế.c một đôi. Chúng một trận lớn!” Văn Đào hưng phấn nhảy nhót loạn xạ .
“Được , tiếp theo chúng hãy cùng bàn bạc chiến thuật cho ngày mai. Các ngươi đề nghị gì , cứ xem.”
“Điện hạ, cho rằng ngày mai chúng vẫn thể chia hai đường, lượt thám thính hai dũng đạo khác .”
“Lời Tuấn Thần sư cũng nghĩ qua, nhưng phương pháp khả thi. Ngày mai chúng là thực chiến, dũng đạo quá chật hẹp. Nếu xảy bất kỳ tình huống nào cũng thể chi viện.”
Công tử Phong xong, mở lời : “Ý của Điện hạ là chúng chỉ thể chọn một trong hai dũng đạo, nghĩ nên về phía Tây, nơi đó trọng binh canh giữ, nhất định giấu thứ gì đó thể cho ai .”
“Công tử lý!” Văn Đào phụ họa.
“Ta cho rằng nên về phía Bắc, gian ẩn giấu đó mới thứ chúng cần tìm.” Võ Lược cẩn thận phân tích.
Tay Khuynh Tuyết quen thuộc gõ nhẹ, im lặng lắng phân tích của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khuynh-the-nu-de-chi-cong-tu-man-tau-bat-tong/chuong-28-sat-nhap-hap-coc-thuong.html.]
“Điện hạ, nghĩ ?”
Mọi bàn bạc kết quả, đều về phía Khuynh Tuyết. Chờ nàng quyết định.
Khuynh Tuyết thấy gọi, ngón tay ngừng gõ. Trên mặt nàng lập tức lộ vẻ nghiêm nghị, giọng điệu đầy kiên định: “Ngày mai chúng về phía Nam, con đường đó sâu hun hút như , chúng xem rốt cuộc nó dẫn đến !”
“Vâng, Điện hạ” đáp.
“Vậy hãy nghỉ ngơi sớm , ngày mai chắc chắn là một trận chiến cam go.”
“Vâng, Điện hạ.” Một hàng đáp lời xong liền ai nấy tìm chỗ nghỉ ngơi.
“Công tử”
“Nhu Vũ, đỡ hơn ?”
“Công tử đừng lo lắng cho Nhu Vũ nữa, hãy mau nghỉ ngơi , hôm nay chắc chắn mệt lả .”
“Không mệt, ngược là thương, nên nghỉ ngơi nhiều hơn chút.”
“Hai các ngươi thể đừng ghê tởm khác như thế ?” Bạch Vũ thật sự thể chịu nổi nữa.
“Liên quan gì đến ngươi, chỗ nào cũng ngươi .” Công tử Phong đầy vẻ chán ghét.
“Ngươi nghĩ chúng xem ? Là các ngươi cứ nhất quyết ở đây biểu diễn tình tứ, chúng chịu nổi ! Xin hãy chú ý một chút đến hình tượng !”
“Ngươi…”
Khuynh Tuyết lạnh lùng vở kịch chướng mắt , thực sự cảm thấy vô vị.
“Khinh Vũ, chúng ngoài một lát !”
“Vâng, Điện hạ.”
“Điện hạ, chứ?” Khinh Vũ cẩn thận hỏi.
“Ta nào chuyện gì?”
“Nhìn Công tử Phong và bọn họ như , tức giận ?”
“Tức giận thì tới, chỉ là trong lòng chút vui.”
“Điện hạ, nhân vật như thế đáng để bận tâm !”
“Tuấn Thần sư , cũng đây ?”
“Bên trong ồn ào quá, khiến thể nhập định.”
“Quả thật, Bạch Vũ sư cùng Công tử Phong hợp còn ồn hơn cả một bầy vịt, ha ha.”
“Điện hạ, tại hạ vẫn luôn với một câu, nhưng nên ?”
“Tuấn Thần sư , cứ thẳng ! Nếu thấy nên , sẽ hỏi !”
“Điện hạ quả nhiên thấu hiểu lòng , tại hạ sẽ thẳng. Điện hạ, Công tử Phong thật sự xứng với ! Hắn vẫn luôn sẽ cưới , nếu thật sự cưới , thật sự khai chiến ?”
“Tuấn Thần sư cũng thật dám hỏi!”
“Điện hạ, xin thứ cho Tuấn Thần tội đường đột!”
“Ha ha, đùa thôi! Khai chiến thì đến mức, thiên hạ nào gì, nhưng sẽ xử lý Công tử Phong thế nào thì !”
“Người thật sự để tâm đến thế ?”
“Điều liên quan đến việc để tâm để tâm. Nếu đây chỉ là chuyện riêng của cá nhân , lẽ sẽ thành cho bọn họ. đây là chuyện liên quan đến Vũ tộc chúng , thì sẽ thể dễ dàng bỏ qua .”
“Điện hạ, thật sự thấu đáo, thấu đáo đến mức khiến sinh lòng e sợ. Thật đàn ông như thế nào mới thể chinh phục ?”
“Vì là chinh phục? Không nên là ai đáng để chinh phục ?”
“Ha ha ha, kiến giải của Điện hạ quả nhiên khác biệt.”
“Tuấn Thần sư , thể hỏi , thích nữ tử thế nào ?”
“Vấn đề tại hạ từng nghĩ đến, đợi khi nghĩ kỹ nhất định sẽ là đầu tiên cho Điện hạ .”
“Được, nhé!”
Vô thức theo Khuynh Tuyết ngoài, Công tử Phong trong góc, thấy bộ cuộc đối thoại của Khuynh Tuyết và Tuấn Thần. Trong lòng như tro tàn: “Hóa nàng để ý thật sự chỉ là hôn ước, đối với nàng chẳng là gì cả. Hừ! Chẳng nàng nếu cưới nàng, nàng sẽ gì ? Nàng cũng , Khuynh Tuyết, chúng cứ chờ xem!”