KHUYNH THẾ NỮ ĐẾ CHI CÔNG TỬ MẠN TẨU BẤT TỐNG - Chương 94: Tâm động
Cập nhật lúc: 2025-08-15 15:50:31
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Khuynh Tuyết chuẩn rời , Hỏa Phượng cất tiếng gọi nàng : “Điện hạ, khác thì thấu đáo, nhưng đến khi chính thì luôn hồ đồ. Trái tim của cũng đóng băng, nhưng nó cũng đang tan chảy, rõ thứ ánh sáng nào đang tan chảy, đừng bỏ lỡ, cũng đừng đánh mất chính !”
“Hỏa Phượng, ngươi thấy và Cú Mang chút giống ?”
Hỏa Phượng gật đầu, đó lắc đầu.
Khuynh Tuyết mỉm nhạt: “Ngươi gật lắc, bổn vương thật sự hiểu ý ngươi là gì?”
Hỏa Phượng cũng nhạt, chút ngượng nghịu : “Ta thấy các giống giống. Trái tim Điện hạ phủ một lớp băng, nhưng vốn dĩ nó ấm áp, chỉ là còn rõ tâm ý của mà thôi. Còn trái tim Cú Mang thì đóng băng, từ trong ngoài đều lạnh giá.”
“Tâm ý?” Khuynh Tuyết trở , cúi đầu ngượng ngùng hỏi: “Ta thể hỏi ngươi một vấn đề ?”
Hỏa Phượng gật đầu: “Điện hạ, cứ hỏi, nhất định gì nấy!”
“Ừm, nếu ngươi cứ vì một mà vui vẻ, còn vì một câu đùa của mà vô cớ tức giận, gặp nguy hiểm ngươi sẽ lo lắng, ngươi luôn quá mức bao dung với , điều nghĩa là gì?”
Hỏa Phượng khẽ duyên dáng, bước đến gần nắm lấy tay Khuynh Tuyết: “Điện hạ của , đây chính là thích, sẽ vì hành động của mà ảnh hưởng đến tâm trạng của , thì chứng tỏ tâm động !”
“Tâm động, đây chính là tâm động ?” Khuynh Tuyết dùng tay chạm trái tim , nghiêm túc cảm nhận.
“Điện hạ!” Hỏa Phượng , lay lay tay nàng: “Điện hạ, thế sẽ cảm nhận !”
“Vậy thế nào để xác nhận?”
“Muốn xác nhận thực đơn giản!”
Khuynh Tuyết càng thêm bối rối, chớp chớp đôi mắt to tròn, chút nũng : “Ngươi thể rõ một ?”
Hỏa Phượng xoay Khuynh Tuyết , chỉ bên ngoài : “Rất đơn giản, bây giờ hãy ngoài, đầu tiên thấy là ai?”
Khuynh Tuyết theo lời nàng , một cái: “Bạch Vũ sư , nhíu mày nữa , lẽ nào là vì ư?” Khuynh Tuyết đầu thì phát hiện Hỏa Phượng còn ở đó.
“Hỏa Phượng, ngươi chào một tiếng ? Ngươi còn cho đáp án mà?”
“Điện hạ, đáp án ? Mau , đừng để nhíu mày nữa!”
Khuynh Tuyết Bạch Vũ đang bên ngoài, lòng ấm áp lạ thường: “Là , Bạch Vũ sư ? Cảm giác của và giống ?”
Bạch Vũ , lo lắng hỏi: “Nhược Vũ , cách nào giúp Điện hạ ?”
“Bạch , dừng nghỉ ngơi chút , chúng bây giờ sốt ruột cũng vô dụng thôi!” Hỏa Kỳ Lân chen lời.
“Không , Kỳ Lân !” Nói tiếp tục Đông Phương Nhược Vũ: “Nhược Vũ gì chứ, tin nhất định cách mà!”
Đông Phương Nhược Vũ nhíu mày, thở dài một tiếng: “Cứ đợi thêm chút nữa , nàng sẽ !”
“Nếu cách gì thì cho , cầu xin đó!”
Công tử Phong kéo Bạch Vũ : “Bạch Vũ thể yên lặng một chút ? Ai trong chúng cũng lo lắng cho Điện hạ, nhưng sốt ruột cũng vô ích, hãy tĩnh tâm mà hộ pháp cho nàng !”
“ , Bạch Vũ ! Tên tiểu bạch kiểm đúng đấy.” Hỏa Kỳ Lân bước đến an ủi.
“Kỳ Lân , những đạo lý các đều hiểu, nhưng chính là thể tĩnh tâm !”
“Huynh đó!” Hỏa Kỳ Lân vỗ vai Bạch Vũ: “Yên tâm , với bản lĩnh của nữ nhân điên đó, gì thể khó nàng !”
Bạch Vũ gật đầu: “Mong là , hy vọng là đầy thương tích nữa!”
“Bạch Vũ sư , !” Khuynh Tuyết tỉnh dậy, bóng lưng Bạch Vũ dịu dàng .
“Điện hạ!”
“Điện hạ!”
Mấy thấy Khuynh Tuyết tỉnh , lập tức vây quanh nàng.
“Tiểu Khuynh Tuyết, ?” Đông Phương Nhược Vũ hỏi.
Khuynh Tuyết : “Có chút manh mối về hài tử, nhưng Cú Mang thì còn ở đây nữa !”
“Nàng còn ở đây nữa ư, rời bằng cách nào?” Đông Phương Nhược Vũ xong cúi đầu suy tư.
Bạch Vũ đợi bọn họ hỏi xong, bước đến gần nàng hỏi: “Điện hạ, nàng thương chứ?”
Khuynh Tuyết lắc đầu, dang rộng hai tay, xoay một vòng: “Huynh xem , cả!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khuynh-the-nu-de-chi-cong-tu-man-tau-bat-tong/chuong-94-tam-dong.html.]
“Vậy thì , thì !” Bạch Vũ cuối cùng cũng trút gánh nặng trong lòng, Khuynh Tuyết mỉm nhẹ.
“Điện hạ, tin tức về hài đồng?” Tuấn Thần hỏi.
“ , Hỏa Phượng chính xác với rằng nàng cảm nhận hài tử ở ngay đây, chỉ là nàng hiện tại sức lực đủ nên thể đưa vị trí chính xác.”
“Sức lực đủ?” Hỏa Kỳ Lân lập tức bước đến gần Khuynh Tuyết: “Nữ nhân điên, nàng ?”
“Ngươi đừng lo, nàng hồi phục khá , chỉ là vẫn cần thời gian chìm giấc ngủ để tu phục nguyên thần.”
“Vậy thì , thì !” Hỏa Kỳ Lân câu trả lời mới yên tâm lùi sang một bên.
“Nếu khẳng định hài đồng ở đây, và Cú Mang cũng còn nữa, đối với chúng quả thực là một tin !” Tuấn Thần !
“Vậy vấn đề mấu chốt là, chúng bây giờ nên tìm theo hướng nào!” Đông Phương Nhược Vũ .
“Ta nghĩ chúng nên xuôi theo dòng nước, con sông ngầm mới là mấu chốt.” Công tử Phong .
Khuynh Tuyết lặng lẽ lắng phân tích của bọn họ, Bạch Vũ cũng lặng lẽ ở bên cạnh nàng, thấy những gì khác , ánh mắt của vĩnh viễn đều đặt nàng.
“Tiểu Khuynh Tuyết, nàng thấy ?” Đông Phương Nhược Vũ hỏi.
Khuynh Tuyết im lặng một lát : “Chúng cứ lời Hộ bang chủ , cứ xuôi theo dòng nước mà tìm, ở đây nhiều năm, chắc chắn hiểu hơn chúng !”
“Được, chúng xuất phát ngay bây giờ!” Tuấn Thần .
“Tuấn Thần sư , đừng vội. Bây giờ trời tối thế , chúng cũng vô ích thôi!” Khuynh Tuyết chút thờ ơ.
Bạch Vũ nhận sự bất an nhỏ nhoi của nàng, liền cất lời: “Khúc gỗ c.h.ế.t tiệt, luôn nóng vội thế, hôm nay bận rộn cả ngày , thể thở dốc một chút ?”
Tuấn Thần để ý đến , chắp tay khách sáo : “Cũng đúng, vẫn là Điện hạ suy nghĩ chu hơn!”
“Khúc gỗ c.h.ế.t tiệt, đúng là cố ý mà!” Bạch Vũ với Tuấn Thần.
“Ê, đúng đấy!”
Công tử Phong hai , lắc đầu cảm thán: “Thật ngờ, mấy năm gặp mà quan hệ của hai đến thế !”
“Ai quan hệ với chứ!” Cả hai đồng thanh đầu .
Nhìn hai , mấy cùng bật .
Công tử Phong lắc đầu, chỉ hai , những khác : “Các xem, sự ăn ý thật sự còn gì để !”
Đông Phương Nhược Vũ bước đến ôm lấy Bạch Vũ: “Bạch Vũ , đừng mãi bắt nạt trung thực đó nữa!”
“Ta bắt nạt ư?” Bạch Vũ chỉ Tuấn Thần: “Các đều cái mặt lạnh như băng của che mắt , thực phần lớn thời gian đều là bắt nạt đó!”
“Bạch Vũ, thật đấy!” Công tử Phong những khác: “Trước ở trường, mỗi tỷ võ đều đấu Tuấn Thần, nào cũng là hạng hai, tục gọi là vạn niên lão nhị! Haha~~”
“Haizz! Huynh đúng là kẻ nên nhắc chuyện nào thì cứ nhắc chuyện đó!”
Mấy một câu một câu, , cảm giác như về Học viện Hoàng gia. Công tử Phong thật sự hoài niệm cảm giác , dù cho khi đó và bọn họ quan hệ chút nào.
“Khụ ~ khụ ~”
Bạch Vũ, Công tử Phong đồng thời vội vã chạy tới, cả hai cùng hỏi: “Điện hạ, ?”
Khuynh Tuyết liếc bọn họ, lắc đầu: “Không , chỉ là chút mệt mỏi. Nghỉ ngơi một chút là thôi!”
“Ổn , tính. Phải là mới tính!” Đông Phương Nhược Vũ kéo tay nàng, cẩn thận bắt mạch cho nàng: “Người thương bên trong ư?”
Khuynh Tuyết thở dài, mím môi: “Thật sự là gì giấu !”
“Người còn giấu ?” Sắc mặt Đông Phương Nhược Vũ cực kỳ khó coi: “Người thật sự lớn , tâm tư , hừ!”
“Nhược Vũ thể chữa trị xong mắng ?” Bạch Vũ .
Đông Phương Nhược Vũ liếc một cái: “Đỡ nàng qua đó nghỉ ngơi một chút !”
“Được!” Bạch Vũ xong liền ôm Khuynh Tuyết trở .
“Ngươi gì ?” Khuynh Tuyết ngạc nhiên, tim đập thình thịch ngừng.
“Không gì cả? Đưa nàng nghỉ!” Bạch Vũ nhíu mày, vẻ mặt đầy đau lòng.
Nhìn vẻ mặt của , Khuynh Tuyết giãy giụa nữa, đưa tay xoa phẳng trán : “Đừng nhíu mày, thích dáng vẻ !”