Kiếm Tiền Ở Thập Niên, Bước Lên Đỉnh Cao Đời Người - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-12-16 01:32:00
Lượt xem: 2
"Vợ thằng Trường Vinh đúng là đồ điều, tự bản lĩnh đẻ thằng con trai nối dõi, để thằng Trường Phú thế chỗ cha nó thì chứ? Ai quy định cái công việc nhất định để cho thằng cả thế chỗ? Còn vì chuyện mà bỏ về nhà đẻ nữa chứ. Nếu do nó ầm ĩ như thì con nhóc lớn dính mưa sinh bệnh ? Lần tốn tiền t.h.u.ố.c thang, mới từ chỗ cầm hai đồng đấy."
"Mẹ, con mới thấy chị dâu lấy trứng gà nấu mì cho con gái chị đấy. Hôm qua thằng Xán Xán đòi ăn mà con cũng cho nó ăn."
Ngoài cửa nhà chính truyền đến từng đợt tiếng phàn nàn oán trách.
Tô Mẫn ở trong phòng thấy những âm thanh quen thuộc , đôi mắt đ.á.n.h giá xung quanh căn phòng. Đập mắt là vách tường đất, xà ngang mái nhà chất đầy rơm rạ mục nát, trong khí tràn ngập mùi ẩm mốc cũ kỹ. Góc tường còn kê một chiếc giường nhỏ, Tô Mẫn nhận , đó là chiếc giường cô ngủ mãi cho đến năm mười lăm tuổi.
về , khi gia đình chú hai dọn , căn nhà cũ để cho cả nhà cô ở, cô cũng chuyển sang ở phòng của em họ Tô Xán.
Mãi cho đến khi cha cô nhiễm bệnh qua đời, cô chịu nổi đả kích nên ốm nặng liệt giường. Để kiếm tiền, cô đưa rời khỏi nơi đến nơi khác thuê, vĩnh viễn trở nữa.
Không ngờ còn thể thấy chiếc giường .
"Mình thế ?" Tô Mẫn sờ sờ mặt , dậy từ giường, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Cửa phòng "kẽo kẹt" một tiếng mở , một phụ nữ hơn ba mươi tuổi . Thấy Tô Mẫn giường tỉnh, vẻ mặt bà vui mừng, vội vàng bưng bát tới: "Mẫn Tử, con tỉnh , thấy đỡ chút nào ?"
Bà đặt cái bát sang một bên, liền đưa tay sờ trán Tô Mẫn.
Tô Mẫn ngẩn ngơ phụ nữ mắt, trong mắt tràn đầy kinh ngạc: "Mẹ?"
Không cô và đều c.h.ế.t ? Căn phòng trọ họ thuê là nhà nguy hiểm, một trận bão ập đến, căn nhà liền sập xuống. Vì lúc đó là ban đêm, các cô thậm chí còn cơ hội chạy trốn.
"Mẫn Tử, cuối cùng con cũng khỏi ." Tôn Thu Phương con gái , nước mắt trong hốc mắt ngừng rơi xuống. Năm đó khi sinh con, bà tổn thương thể, mấy năm nay cũng chỉ một mụn con gái . Mặc kệ khác nghĩ , đứa con gái đều là cục vàng, cục bạc của bà.
Nghĩ đến việc vì giận dỗi đó mà liên lụy con gái sinh bệnh, bà sớm áy náy c.h.ế.t.
Tô Mẫn nhất thời phản ứng kịp, đôi mắt chằm chằm Tôn Thu Phương. Hơi ấm từ bàn tay truyền đến nhắc nhở cô rằng đây là một giấc mơ. Mẹ cô thật sự bằng da bằng thịt đang xuất hiện mặt cô, hơn nữa còn trẻ hơn mười mấy tuổi.
Chuyện là thế nào? Cô đưa tay bàn tay , tay vẫn thô ráp, các ngón tay thon dài nhỏ nhắn. Đây rõ ràng là tay của một cô bé.
"Mẫn Tử, loạn nữa, công việc ông nội con cho chú hai thì cứ để chú hai , tranh nữa. Con đừng trách , ?" Tôn Thu Phương ôm con gái, .
Chú hai? Công việc?
Trong đầu Tô Mẫn từ từ hiện lên những ký ức.
Năm cô mười ba tuổi cũng từng bệnh một trận. Lần đó là vì ông nội đem công việc ở Cung tiêu xã cho chú hai chứ cho cha cô, cho nên cô là Tôn Thu Phương ầm ĩ trong nhà một trận, vì chuyện còn bỏ về nhà đẻ. Kết quả đường gặp mưa to, hai tuy rằng chạy về nhưng vì trời lạnh dầm mưa nên đêm đó cô sốt cao, sốt li bì mấy ngày liền. Mãi vất vả mới khỏi .
Chẳng lẽ, cô trở về năm mười ba tuổi, lúc đang sốt? Trong lòng Tô Mẫn đập thình thịch kịch liệt, lo lắng đang mơ, cô đưa tay c.ắ.n mạnh ngón tay một cái. Cảm giác đau nhói truyền đến khiến cô mới thực sự xác định, tất cả những điều đều là sự thật.
Tôn Thu Phương thấy cô c.ắ.n ngón tay, đau lòng xoa xoa chỗ đau cho cô: "Con bé ngốc , c.ắ.n gì?"
"Mẹ." Tô Mẫn kích động ôm chầm lấy Tôn Thu Phương.
Tất cả những điều là mơ, là sự thật. Cô thật sự gặp , lúc vẫn còn khỏe mạnh, chịu đựng sự tra tấn của nghèo đói và bệnh tật .
Tôn Thu Phương con gái ôm như , ngược chút ngượng ngùng. Con gái là thiếu nữ mười ba tuổi, ngày thường tuy hai con thiết nhưng cũng ôm ấp nũng như thế .
Tuy nhiên ngượng ngùng thì ngượng ngùng, trong lòng bà vẫn cảm thấy vui vẻ. Bà bưng bát đũa bàn lên: "Mau tranh thủ ăn lúc còn nóng, con vẫn luôn ăn mì trứng ."
Tô Mẫn cúi đầu , quả nhiên thấy trong bát mì sợi một quả trứng gà đó.
Tôn Thu Phương vội vàng giục cô: "Ăn nhanh , lát nữa thằng Xán Xán thì con chẳng ăn ."
"Vâng ạ." Tô Mẫn đỏ hoe mắt c.ắ.n một miếng.
Lúc trong nhà chẳng gia vị gì, cũng chỉ là mì nấu nước muối, nhưng Tô Mẫn ăn cảm thấy ngon hơn bất kỳ món sơn hào hải vị nào về .
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Hai con đang chuyện thì ngoài cửa truyền đến tiếng của bà nội Tô: "Trời sắp tối , còn nấu cơm thế hả?"
Tôn Thu Phương , c.ắ.n răng dậy : "Con mau ăn , ngoài nấu cơm . Con ăn xong thì ngủ thêm một lát cho mồ hôi là khỏi thôi."
Thấy Tô Mẫn ngoan ngoãn gật đầu, bà vội vàng cửa.
Bên ngoài còn truyền đến tiếng mắng c.h.ử.i lải nhải của bà nội Tô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiem-tien-o-thap-nien-buoc-len-dinh-cao-doi-nguoi/chuong-1.html.]
Tô Mẫn xong, tay hung hăng nắm chặt lấy chăn. Đời , chính vì cô chỉ sinh mỗi cô là con gái, nên ông bà nội cưng chiều cả nhà chú hai hết mực. Cha cô ruộng kiếm tiền, đều hai ông bà già lấy đưa cho chú hai Tô Trường Phú xây nhà trấn. Kết quả cả nhà cô chen chúc sống trong căn nhà cũ nát , thậm chí đến khi cha cô bệnh cũng vì tiền khám chữa mà c.h.ế.t sớm. Sau đó cô và vì mưu sinh rời quê lên thành phố thuê, vì bằng cấp gì, là nhà quê nên tiền công chẳng bao nhiêu. Khi đó cô bệnh, mãi tích cóp tiền, hai mới ở trong căn nhà trọ dột nát rẻ tiền, mới gặp tai họa .
Đời , cô nhất định thể để cha vết xe đổ đó nữa.
Tô Mẫn tuy trong lòng tâm sự, nhưng vẫn đang bệnh, nếu dưỡng thể thì cha ở trong cái nhà càng khó xử. Cô dùng chăn trùm kín , cố ép cho toát một mồ hôi.
Đến khi trời tối, bên ngoài bắt đầu bày bàn ăn.
Cửa phòng "kẽo kẹt" một tiếng mở , là cha cô, Tô Trường Vinh.
Lúc cha Tô Trường Vinh còn cuộc sống đè đến còng lưng, lưng vẫn còn thẳng, tuy rằng gầy một chút nhưng tinh thần. Tô Mẫn cha mắt, oán khí của đời lập tức tan biến. "Ba."
Đời cô thật sự từng oán trách cha, oán ông vô dụng, ông bà ức h.i.ế.p cũng phản kháng, cũng cho cô và cuộc sống , khiến họ sống nghèo khổ như . mãi đến khi cha c.h.ế.t, cô mới , oán hận đều quan trọng bằng việc cả nhà ở bên .
Tô Trường Vinh lao động bên ngoài cả ngày, về liền vội vàng thăm con gái. Vốn tưởng con gái giống như tỏ vẻ chán ghét , ngờ giờ chủ động gọi . Trong lòng ông vui vẻ, gương mặt chất phác thật thà lộ nụ : "Mẫn Tử, thế nào , đầu còn choáng ?"
"Không choáng nữa ạ." Tô Mẫn đỏ mắt lắc đầu, ánh mắt gần như tham lam cha : "Ba."
"Ừ." Nụ mặt Tô Trường Vinh càng thêm rạng rỡ, "Nếu choáng nữa thì ngoài ăn cơm . Hôm nay ba bắt một con cá ngoài ruộng ở đầu thôn, tối nay cá ăn đấy."
"Trường Vinh, gì đấy, dọn bàn ăn cơm." Bên ngoài, ông lão Tô gọi vọng .
Tô Trường Vinh vội vàng dậy ngoài phụ giúp dọn bàn.
Nhà họ Tô ba con trai một con gái. Cô con gái út Tô Lan xinh , gả lên trấn . Con trai thứ ba học đại học, lập gia đình ở bên ngoài. Con cả Tô Trường Vinh và con thứ hai Tô Trường Phú đều sống ở nhà. Vì nhà cửa dư dả nên cả đại gia đình chen chúc sống chung, chia nhà. Ngày thường thu nhập trong nhà đều do hai ông bà già thu giữ, ăn cơm cũng ăn chung.
Khi Tô Mẫn mặc xong quần áo khỏi phòng, bàn ăn bên ngoài đầy .
Tôn Thu Phương bưng một chậu cơm lên, thấy Tô Mẫn , vội vàng đặt cơm xuống bàn, vẫy gọi cô: "Mẫn T.ử dậy , mau đây ăn cơm."
" là trẻ con đang tuổi lớn đói c.h.ế.t , buổi chiều mới ăn mì trứng, tối đói ." Tô Mẫn đang định qua thì thím hai Lý Ngọc Lan bên cạnh giọng quái gở.
Tôn Thu Phương , sắc mặt liền đổi. Tô Mẫn chẳng thèm để ý, thẳng qua kéo tay Tôn Thu Phương xuống ghế ăn cơm.
Ngồi bên cạnh cô là một thằng bé mười một, mười hai tuổi, thấy lập tức bĩu môi : "Con cũng ăn mì trứng, tại nó ăn mà con ăn." Tô Mẫn nhớ rõ, đây chính là con trai của chú hai Tô Trường Phú, tên là Tô Xán.
"Ồn ào cái gì." Lý Ngọc Lan vỗ đầu Tô Xán, "Người cái mệnh đó, con ? Mau ăn cá ." Bà gắp một miếng thịt bụng cá to bỏ bát con trai.
Bà nội Tô với khuôn mặt khắc khổ nhăn nheo lập tức nhíu mày lợi hại: "Nó ăn thì ăn, chị đ.á.n.h nó gì?"
Nói xong gắp nốt phần thịt bụng cá còn cho Tô Xán.
Tôn Thu Phương chỗ thịt cá nhiều lắm trong bát, cũng đưa đũa gắp cho Tô Mẫn một miếng.
Mặt bà nội Tô lập tức xị xuống: "Đã ăn một quả trứng gà mà còn ăn nữa. Thằng Xán Xán giờ đang tuổi ăn tuổi lớn, cô chị mà tranh giành cái gì." Con ranh con, ăn cũng là phí phạm cho nhà khác.
Tô Mẫn bà lão, vẫn y hệt trong ký ức. Một khuôn mặt đối với ngoài thì hòa nhã vui vẻ, đối với cháu gái ruột chẳng sắc mặt . Chỉ vì cô là con gái nên bọn họ coi là "thứ con gái lỗ vốn".
Nghĩ đến những uất ức đời , cô siết chặt đôi đũa, c.ắ.n răng, ngay mặt bà nội Tô gắp thêm một đũa cá nữa, từng miếng từng miếng ăn ngon lành.
"Mày cái gì đấy? Tao mới xong, mày còn định tàng ?" Bà nội Tô dứt khoát đặt đũa xuống, khuôn mặt gầy gò tràn đầy phẫn nộ.
Ông lão Tô bên cạnh cũng vui : "Trường Vinh, cha mà dạy con gái cho đàng hoàng , thái độ gì thế ?"
Tô Trường Vinh xong để trong lòng, khó xử vợ đang sa sầm mặt mày. Rốt cuộc ông vẫn gì. Nghĩ bụng con cá là do bắt, con gái ăn một chút mà ai cũng vui. Đây là cái chuyện gì .
Tô Mẫn mặc kệ bọn họ gì, nghĩ gì, chỉ mải miết ăn cơm lùa cơm miệng.
Nhìn bộ dạng đó của cô, bà lão tức đến nỗi chịu , chỉ Tôn Thu Phương mắng: "Nhìn cô nuôi dạy con kìa, đúng là càng lớn càng điều. Đã mười ba tuổi còn thương nhỏ. thấy sách vở cũng đừng học nữa, ở nhà việc là . Một đứa con gái, học cũng là học cho nhà ."
"Mẹ, Mẫn T.ử ăn miếng cá chuyện gì to tát , về con chú ý chút, bắt thêm là , cứ để ăn bữa cơm yên ." Tô Trường Vinh mặt đầy vẻ cầu khẩn .
Tôn Thu Phương cũng che chở con gái : "Mẫn T.ử mới ốm dậy, ăn chút gì đó tẩm bổ cũng ?"
"Hừ, cô còn mặt mũi chuyện nó bệnh ." Bà nội Tô cuối cùng cũng tìm cớ, lạnh lùng trừng mắt Tôn Thu Phương, "Ông già đem công việc cho thằng Trường Phú, cô liền vui, còn náo loạn đòi về nhà đẻ? Nếu cô ầm ĩ như thế thì con Mẫn T.ử bệnh ?"