Kim Châu còn   xong,   giơ tay tát thẳng  mặt nàng .
 
“Thúy Thúy!”
 
Tiểu thư hoảng hốt, Kim Châu cũng ngã xuống giường vì quá kinh ngạc.
 
Tiểu thư mãi mãi vẫn là tiểu thư, ngay cả trong mơ cũng là tiểu thư.
 
Trong mộng, nàng bảo  tát Kim Châu,  nên bây giờ  liền giận dữ đánh nàng  một cái.
 
Chỉ là… da mặt Kim Châu quá dày, đánh nàng  mà tay   đau.
 
Ta vốn sợ đau, lập tức rơm rớm nước mắt, oan ức : “Tiểu thư, Kim Châu là nô tỳ  mua về, thế mà  dám ngang hàng với tiểu thư, thực quá đáng!”
 
Kim Châu  phủ cũng  mười ngày, hôm nay  là  đầu tiên dám  ngang hàng với tiểu thư.
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
 
Nàng   thông minh,   từng bước từng bước thử thách giới hạn của tiểu thư.
 
Tiểu thư cũng nhận , nhưng  khuôn mặt đầy ấm ức của Kim Châu, nàng  mềm lòng, định bênh vực nàng  đôi câu: “ Kim Châu…”
 
Ta lập tức  do dự, giáng thêm một cái tát nữa lên mặt Kim Châu: “Nha đầu hỗn xược   nãy còn dám trừng mắt với tiểu thư! Đây là bất kính! Khiến nô tỳ tức c.h.ế.t mất!”
 
Kim Châu trừng , nhưng đáng tiếc  đang  bên cạnh tiểu thư,  nên trừng  cũng chính là trừng tiểu thư.
 
Bình ma ma  mang   cũng hừ lạnh một tiếng, : “Tiểu thư, nô tỳ   bổn phận của nô tỳ, huống chi đây còn là một nô tỳ lai lịch  rõ ràng.”
 
Bà   liếc Kim Châu một cái, nhếch mép  nhạt: “Không  còn tưởng phủ Thái phó  tới hai vị tiểu thư.”
 
Tiểu thư xưa nay vốn kiêu ngạo,  những lời  cũng nổi giận, đôi mắt phượng dài  tròn lên, lập tức lấy  khí thế ngày thường: “Kim Châu! Ai cho phép ngươi ngang hàng với bản tiểu thư!”
 
Kim Châu lập tức quỳ rạp xuống đất, nước mắt lã chã như chuỗi trân châu đứt đoạn.
 
“Tiểu thư, là nô tỳ quá phận, mong tiểu thư thứ tội.”
 
Cũng chẳng buồn dập đầu, chỉ  vài câu như , đây mà gọi là nhận sai ?
 
Ta trực tiếp túm lấy tóc nàng , hung hăng trừng mắt:
 
“Tiểu thư  cho ngươi cơm ngon áo , cho phép ngươi học cầm kỳ thi họa, đây chính là phúc phận lớn nhất đời ngươi! Nếu   tiểu thư, ngươi sớm     bán đến chỗ nào !”
 
“Tiểu thư  mang miếng ngọc phu nhân để  để chuộc ngươi về, ân tình  mà ngươi  nhớ thì đúng là lòng lang  sói!”
 
Tiểu thư xưa nay tâm tư phân minh,  bao giờ nuông chiều kẻ  trèo lên đầu .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-nay-nguyen-song-vi-tieu-thu/chuong-5.html.]
Ngay cả  và Tiểu Tử cũng  ít khi vượt quá khuôn phép,   vì  dám, mà vì  hiểu rõ, con    giữ đúng bổn phận của .
 
Dù tiểu thư thương , quý ,  cũng vẫn  kính trọng nàng.
 
Nô tỳ  con đường của nô tỳ, tiểu thư   mệnh của tiểu thư.
 
Chỉ là dạo gần đây, Kim Châu và tiểu thư ngày càng tâm đầu ý hợp,  thêm chuyện phụ mẫu nàng  đều  qua đời, tiểu thư khó tránh khỏi động lòng thương xót.
 
 Kim Châu quả thật  đáng hận.
 
Ta gọn gàng giáng thêm một cái tát nữa lên mặt nàng , lửa giận bùng lên ngùn ngụt.
 
“Ngươi ăn cơm của Thôi phủ, mặc y phục của Thôi phủ, học chữ nghĩa của Thôi phủ, cũng xem như nửa  của Thôi phủ. Vậy mà vẫn còn vọng tưởng một bước lên mây, ai cho phép ngươi  cái tâm tư đó?”
 
“Không  mệnh tiểu thư, thì đừng ôm mộng  tiểu thư.”
 
Ta chán ghét buông tay, Kim Châu cuối cùng cũng tỏ  sợ hãi, cả  run rẩy, rạp xuống đất.
 
“Tiểu thư tha mạng, tiểu thư tha mạng! Kim Châu  dám nữa—”
 
Tiểu thư  nay luôn đối đãi   với  bên cạnh, rốt cuộc cũng  nỡ nghiêm khắc trừng trị nàng .
 
Nàng chỉ lạnh lùng ném một cuốn sách xuống chân Kim Châu, giọng điệu đầy uy hiếp: “Kim Châu, nể tình ngươi  đầu phạm , phạt ngươi chép sách một trăm .”
 
Kim Châu run run nhặt sách lên, giả bộ ngoan ngoãn: “…Vâng.”
 
 khi nàng   dậy,   bỏ sót tia oán hận lóe lên trong mắt nàng .
 
Ta lạnh lùng suy nghĩ trong lòng,  lẽ giấc mộng   hẳn là giả.
 
Khi  vén rèm  ngoài lấy điểm tâm cho tiểu thư, Bình ma ma hiếm hoi lắm mới chủ động kéo  ,   đầy hài lòng: “Ta cứ tưởng ngươi là kẻ ngốc, nhưng may mà ngươi vẫn còn chút trung thành.”
 
Ta lập tức phì một tiếng, chống nạnh : “Lão bà nhà bà mới là đồ ngốc!”
 
Bình ma ma liếc  một cái, chậm rãi : “Kim Châu   kẻ đơn giản, tiểu thư vẫn thích hợp với một kẻ ngốc như ngươi hơn.”
 
Ta  về phòng mà trong lòng rối bời,   là kẻ ngốc là đang mắng ,   trung thành là đang khen .
 
Rốt cuộc Bình ma ma là khen   mắng  đây?
 
Ta và tiểu thư  từng  bí mật với , thế là liền đem chuyện  kể  cho nàng.
 
Nghe đến hai chữ “trung thành”, tiểu thư rõ ràng ngẩn .