Ta nắm lấy tóc nàng , nàng  kêu lên một tiếng đau đớn,  ép  ngẩng đầu  thẳng  .
 
Ta giáng xuống một cái tát thật mạnh, in hằn  gương mặt nàng , giọng lạnh lùng:
 
“Hôm đó, ngươi bán  chôn , chính tiểu thư  dùng di vật của phu nhân chuộc ngươi về, còn  bắt ngươi ký khế ước bán . Chuyện  đúng  ?”
 
Liễu Ngọc Vân run rẩy,  dám trả lời.
 
Ta  mạnh tay hơn, thêm một cái tát nữa, quát lên: “Là thật  ?!”
 
“… Là thật…”
 
“Tiểu thư dạy ngươi thi từ ca phú, dạy ngươi chơi cờ vây, đánh đàn, thổi sáo, còn cho phép ngươi dùng sữa bò dưỡng da, dùng trầm hương xông y phục. Chuyện   thật  ?”
 
“… Là thật.”
 
Những lời xì xào dần dần lắng xuống, Hồng Âm Lâu trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ.
 
Bỏ  di vật của mẫu  để chuộc một nha ,  kinh thành e rằng chẳng ai  , huống hồ còn đối đãi như .
 
Lửa giận trong  càng bốc cao,  liền vung tay, tát nàng  liên tiếp  chút nương tay.
 
Cuối cùng,  mỉm   nàng , chậm rãi ghé sát bên tai, gằn từng chữ:
 
“Vậy ngươi  đáng c.h.ế.t ?”
 
Như một kẻ điên.
 
Liễu Ngọc Vân   dọa đến run bần bật, nước mắt rơi lã chã, chỉ  lắc đầu cầu xin.
 
Ta dùng sức đẩy nàng  ngã xuống đất, nàng   dám động đậy, như một vũng nước bẩn  yên  đường.
 
Ta từ từ  dậy, hít sâu một , cố gắng trút sạch cơn giận,  đó  về bên cạnh tiểu thư.
 
Vừa về đến nơi,  liền chống nạnh hừ một tiếng: “Tiểu thư, chúng   thèm chấp nhặt với tiện nhân !”
 
Tiểu thư  nhanh  lấy  tinh thần, khoanh tay hừ lạnh một tiếng, dáng vẻ vẫn cao ngạo vô cùng, như thể chẳng hề  ảnh hưởng.
 
Váy đỏ rực rỡ, dung nhan tuyệt sắc.
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
 
Ta đỡ lấy nàng, đảo mắt  đám công tử tiểu thư xung quanh, cũng kiêu ngạo mà hất cằm lên, coi bọn họ như cỏ rác.
 
Hừ,  một lũ ngu xuẩn.
 
Sau khi  và tiểu thư đến gian phòng riêng mà Thôi Bảo Trinh  đặt , mới  rằng hôm nay Tiêu Hoài Thịnh thất hẹn.
 
Ta lập tức thở phào nhẹ nhõm, bước đến bên Lai Phúc – tiểu tư của Thôi Bảo Trinh, ghé tai  thì thầm vài câu, dặn  mau chóng áp giải tiện nhân Liễu Ngọc Vân về phủ.
 
Lai Phúc  xong, sắc mặt nặng nề, vội vã  theo.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-nay-nguyen-song-vi-tieu-thu/chuong-9.html.]
Thôi Bảo Trinh gượng : “A tỷ,  cũng  ngờ Tiêu Hoài Thịnh  nuốt lời.”
 
 ngay  đó,   kéo một kẻ xui xẻo khác đến, để lộ hàm răng trắng bóc mà giới thiệu: “Đây là Trạng nguyên năm nay, tên là Phó Lệ, là tri kỷ của .”
 
Phó Lệ? Chính là  mà tiểu thư  nhắc đến trong giấc mộng,  rằng nàng nợ  một món nợ.
 
Ta ngẩng đầu lên  Phó Lệ,  hề che giấu sự dò xét, nhưng ngay giây tiếp theo liền sững sờ—
 
Là một bậc quân tử, ôn nhu như ngọc.
 
Ánh mắt  bình hòa ôn nhu, nhưng khi    mang theo một nét lạnh lùng khó tả.
 
Ta tỉ mỉ quan sát, chợt phát hiện  điều bất ngờ—
 
Khi   tiểu thư, trong ánh mắt   ẩn giấu một tia nhiệt tình mãnh liệt đang cố sức che giấu.
 
Hai  chào hỏi  xong, Thôi Bảo Trinh vẫn thao thao bất tuyệt.
 
“   thấy  nên  Thám hoa lang hơn, A tỷ, tỷ xem ,    tuấn tú ? Đáng tiếc là tỷ   hôn ước, nếu  thì  thể tham gia màn bắt rể  bảng vàng đấy”
 
“Hầy, bắt rể  bảng vàng, tiểu thư kiêu ngạo và tài tử ôn nhu, quả thật là một câu chuyện kinh điển ngàn đời…”
 
Thấy  càng  càng nhảm nhí, hai má tiểu thư  hiểu   ửng hồng, mắt phượng trừng lớn, quát: “Đệ câm miệng  , Thôi Bảo Trinh!”
 
“Ồ.”
 
Thôi Bảo Trinh yên tĩnh   ba giây,  mặt dày : “…  mà  thành thoại bản thì thật sự  .”
 
Phó Lệ nhẹ nhàng ho một tiếng, sắc đỏ  mặt tiểu thư  càng đậm hơn, giọng  vốn mềm mại bỗng nhiên mất  khí thế: “Cẩn thận  lột da  đấy!”
 
Thôi Bảo Trinh  ha hả, còn   vẻ khoa trương: “Được  , tháng  tỷ  lột da  năm   đấy!”
 
Hừ, đáng ghét thật, tiếc là   thể  tay đánh .
 
Tiểu thư là   nhất  đời,  từng quên lời  hứa với .
 
Nàng cố ý giành  một chiếc đèn thỏ con, đưa cho  với vẻ mặt đắc ý rạng rỡ: “Bản tiểu thư đoán đúng liền một mạch năm câu đố, đặc biệt xin chủ quán một chiếc đèn thỏ .”
 
“Quao! Tiểu thư lợi hại quá!”
 
Ta lộ rõ vẻ sùng bái,  ngừng trầm trồ, vỗ tay đến mức tay cũng đau.
 
“Đó là đương nhiên, còn  xem tiểu thư của ngươi là ai ?”
 
Tiểu thư hừ một tiếng,  bảo: “Mau về nghỉ ngơi , hôm nay  mệt cả ngày .”
 
Ta cẩn thận nâng đèn,  đến mức suýt rách cả miệng.
 
Tiểu thư là   nhất  đời, nàng vẫn nhớ rằng  cầm tinh con thỏ.