Vương Xuân Na miệng lẩm bẩm chửi rủa, trong lòng giận sôi máu, xông thẳng đến túm lấy mớ tóc của Trần Giang Đào.
Mớ tóc của bôi bao nhiêu thứ dầu thơm pomade, Vương Xuân Na túm mãi , bới thêm mấy bận mới túm chặt một nắm.
Trần Giang Đào Vương Xuân Na đang lù lù đó, cũng giật b.ắ.n .
"Sao em ở đây?”
Mèo Dịch Truyện
Vương Xuân Na khuôn mặt của Trần Giang Đào, chỉ thấy đáng ghét vô cùng.
Từ thuở nhỏ, cô thói quen ganh đua, thích so bì với Lý Văn Thư, bởi lẽ hai trạc tuổi . Mẹ cô cũng chẳng mấy khi coi trọng Từ Tú Liên – của Lý Văn Thư.
Cô đương nhiên hơn Lý Văn Thư. May mắn , cô cướp Trần Giang Đào – cái thằng triển vọng , trong lòng khỏi đắc ý, hả hê.
Nào ngờ, giờ đây Trần Giang Đào chẳng còn mặn mà gì với cô nữa, còn với Lý Văn Thư.
Nếu thật sự , chẳng cô sẽ thành trò cho cả làng ? Đến lúc , cô còn mặt mũi nào mà thiên hạ?
" ở đây thì hỏng chuyện tư tình của ? đây một lòng một với , mà đây lời ong bướm với Lý Văn Thư. Trần Giang Đào, rốt cuộc định cái trò gì hả!"
Trần Giang Đào lo sốt vó cho mớ tóc chải chuốt của , bèn nắm lấy tay Vương Xuân Na hất mạnh sang một bên.
"Cô đúng là đồ... chịu hết nổi ! Hôm nay sẽ chia tay cô. Văn Thư mới là phụ nữ của . Đáng lẽ ban đầu nên ở bên cô. Chúng , cô cứ coi như từng quen !"
Trần Giang Đào hạ quyết tâm. Lý Văn Thư khó khăn lắm mới về làng một chuyến, nếu nhanh chân nắm lấy cơ hội , e là gặp cô còn khó hơn lên trời.
Lần nếu hai bọn họ nối tình xưa, thể theo Lý Văn Thư lên thành phố, cũng đổi đời, sống cuộc sống sung túc hơn .
"Anh định chia tay ư? cho , Trần Giang Đào đừng mà mơ tưởng! Anh nhục , giờ ruồng rẫy ? Đời nào chuyện dễ dàng như ? Nếu dám bỏ rơi , sẽ trình báo công an, tố cáo tội cưỡng hiếp!"
Lý Văn Thư thầm xuýt xoa ngớt, ngờ còn chuyện động trời đến thế. Ban đầu cô chỉ nghĩ hai họ cãi cọ vặt, cùng lắm thì hôn hít, nắm tay . Nào ngờ, họ sớm vượt quá giới hạn, ăn với .
Trong lòng Trần Giang Đào cũng hoảng hốt kém. Hai họ ngày ngày quấn quýt bên học tập, đúng là củi khô bén lửa, khó tránh khỏi những chuyện .
Hơn nữa lúc Vương Xuân Na cũng hề kháng cự, chuyện cứ thế mà thành.
chuyện tày đình như , cô gái nhà lành nào dám công khai ? Thật là nhục nhã c.h.ế.t !
"Cô đừng bậy bạ! cưỡng h.i.ế.p cô lúc nào? Đâu chuyện đó! Văn Thư, em đừng tin lời cô , em rõ là như thế nào mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-nay-ta-la-nu-chinh/chuong-189.html.]
Vương Xuân Na tức đến tím gan tím ruột, giơ tay tát cho Trần Giang Đào một cái trời giáng.
"Anh dám hề động chạm đến ? Anh còn thề thốt nhất định sẽ cưới , cho một cuộc sống . Nếu , để động hả?"
Vương Xuân Na tức đến phát điên, lúc cũng chẳng thèm giữ thể diện gì nữa, bèn bắt đầu ầm ĩ lên.
"Bà con ơi, mau đến mà xem cái thằng Trần Thế Mỹ đây ! Thấy Lý Văn Thư nhà nên ăn nên , liền ruồng rẫy để với đó!"
Cô gào ầm lên, tiếng lóc ỉ ôi vang khắp nơi. Nghe thấy tiếng động, trong làng đều kéo đến xem kịch vui.
Thật ngờ dạo gần đây trong làng nhiều chuyện kịch tính đến thế, xem còn hấp dẫn hơn cả xem tivi đen trắng ở nhà ông tổ trưởng.
Lý Văn Thư thấy hai kẻ đó đang cắn xé, vạch mặt , chỉ kiếm một chỗ xuống, nhâm nhi hạt dưa mà xem cho rõ kịch .
Hai kẻ nhất định trói chặt , nếu thả thì đúng là tai họa cho cả làng.
Trần Giang Đào trong làng cũng coi như là tiếng tăm . Dù học hành giỏi giang, triển vọng thi đỗ đại học, nên ngày thường gặp cũng chút nể trọng.
Bây giờ chuyện tày trời đến thế, ai nấy cũng đều kinh ngạc tột độ.
Thanh niên bây giờ dám ăn trái cấm, thật là bạo dạn quá chừng!
"Giang Đào , thể như . Con ăn với con nhà thì trách nhiệm đến nơi đến chốn chứ. Mau về nhà bàn bạc với bố , lo liệu chuyện cưới xin thôi."
Có dân làng cạnh đó nhịn nổi, bèn lên tiếng khuyên nhủ.
Vương Xuân Na lúc cũng đà liều lĩnh, đằng nào cũng giữ cho đàn ông bên cạnh , bằng thì bao nhiêu năm qua cô uổng công tốn sức .
Hơn nữa, giờ đây con gái cô còn vẹn nguyên. Nếu Trần Giang Đào cần cô nữa, cô gả cho ai cũng khó mà ngẩng mặt lên .
Trần Giang Đào mặt cắt còn giọt máu, hận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ bóp c.h.ế.t Vương Xuân Na ngay tại chỗ.
Như , liệu còn cơ hội nào với Lý Văn Thư nữa ?
“Văn Thư, em đừng lời chị họ em càn, căn bản hề đụng chạm gì đến cô , thề! Chỉ cần em ưng thuận, dẫu theo em lên thành phố, cũng một lời than vãn, tình nguyện về rể nhà em!”
Lý Minh Hạ lúc trọn vẹn câu .
Quả là thứ cóc ghẻ bám chân, tuy cắn nhưng cũng đủ ghê tởm.