“Ồ? Làm cách nào mà con kéo về ?” Giản Vi Quốc nhướng mày, ngạc nhiên hỏi.
Thông thường, mỗi nhà máy đều coi thợ cả như báu vật, bởi vì họ nắm giữ nhiều bí quyết gia truyền, tay nghề của cả xưởng.
Giản Minh Lôi liền giải thích rành rọt cho Giản Vi Quốc cặn kẽ ngọn nguồn về Vương Toàn, quên nhấn mạnh công lao của .
“Anh Minh Lôi, lôi thợ cả về thì mà ích lợi gì chứ?” Trịnh Thanh Thanh chớp mắt Giản Minh Lôi đầy tò mò hỏi.
“Ông thợ cả đó thể những thứ đồ mộc giống như của cửa hàng nhà họ, còn bán rẻ hơn, dĩ nhiên khách hàng tự khắc sẽ đổ xô đến tiệm thôi.” Giản Minh Lôi vốn khó chịu khi ngắt lời, nhưng khi thấy Trịnh Thanh Thanh hỏi thì liền nén sự bực bội.
“Chà!” Trịnh Thanh Thanh Giản Minh Lôi với ánh mắt ngưỡng mộ ngời ngời, định gì đó thì Cao Thúy Lan ngắt lời.
Cao Thúy Lan liếc mắt vui, trách mắng: “ là phép tắc, lớn đang chuyện, đứa con gái bé bỏng xen gì.”
Trịnh Thanh Thanh lập tức đưa ánh mắt ngấn nước đầy tủi Giản Minh Lôi, đó cúi gằm mặt xuống bát cơm, vai còn run rẩy.
Giản Minh Lôi định vài lời bênh vực Trịnh Thanh Thanh, nhưng khi thấy dáng vẻ trầm ngâm của Giản Vi Quốc, dám lên tiếng, trong lòng thầm nghĩ sẽ đưa Trịnh Thanh Thanh ngoài mua vài bộ quần áo mới để lòng cô .
Cả bàn ăn chìm im lặng, khí bỗng trở nên ngột ngạt, khó chịu, cho đến khi ăn xong, Cao Thúy Lan định phân công cho Thanh Thanh vài phần việc nội trợ để cô bớt cảnh suốt ngày lả lơi bên cạnh con trai trưởng của bà.
“Thanh Thanh, ăn xong nhớ dọn dẹp mâm cơm, rửa sạch bát đĩa hãy đem cất chạn bát nhé.” Cao Thúy Lan xong cũng đợi ai trả lời, trực tiếp về phòng.
Trịnh Thanh Thanh liếc đôi mắt long lanh Giản Minh Lôi, thấy Cao Thúy Lan và Giản Vi Quốc đều rời , liền hất hàm sai bảo Giản Đa Noãn: “Đa Noãn, em giúp Thanh Thanh rửa bát , lát nữa rửa xong sẽ lót tay cho chú hai đồng tiền tiêu vặt.”
Giản Đa Noãn một lời, nhảy phóc xuống ghế bắt đầu dọn dẹp.
Giản Minh Lôi hài lòng gật đầu, đó chớp mắt hiệu với Trịnh Thanh Thanh.
Hai lẳng lặng nối gót khỏi nhà, Giản Minh Lôi tìm một góc tối vắng , đợi Trịnh Thanh Thanh tới liền ôm chầm lấy cô lòng.
Ôm trong tay, Giản Minh Lôi tự dưng khó mà giữ , kịp luồn tay vạt áo Trịnh Thanh Thanh thì cô nắm lấy cổ tay.
Đôi mắt Trịnh Thanh Thanh long lanh nước mắt, Giản Minh Lôi: “Anh Minh Lôi, ý em ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-nay-ta-la-nu-chinh/chuong-623.html.]
Mèo Dịch Truyện
“Bà thích thì cũng chẳng quan trọng, thích em là . Ngoan nào em, để nựng một cái.” Giản Minh Lôi mấy ngày nay bận rộn ở hiệu đồ mộc, về nhà Cao Thúy Lan giám sát, tìm cớ gặp riêng Trịnh Thanh Thanh.
Giản Minh Lôi dùng sức, gạt nhẹ tay cô , tay chạm lớp da thịt mềm mại liền thở dài một tiếng.
“ mà, Minh Lôi, để Đa Noãn giúp em rửa bát như thế , là để nó chỉ đỡ đần em một tay thôi nhé?”
Trịnh Thanh Thanh như chim nép lòng Giản Minh Lôi, bàn tay trắng trẻo mảnh mai vờn nhẹ vòm n.g.ự.c rộng của .
“Con trai ai mó tay việc bếp núc gì, cứ để Đa Noãn , dù gì lát nữa cũng lót tay cho thằng bé ít tiền, miễn nó dám mách lẻo với là .”
Bị Trịnh Thanh Thanh trêu chọc, cả Giản Minh Lôi nóng bừng, bứt rứt yên: “Ngoan, em giúp giải tỏa như nhé.”
“ mà, còn cái đồng hồ ...” Trịnh Thanh Thanh bĩu môi, lộ rõ vẻ giận dỗi.
Giản Minh Lôi cúi đầu hôn lên môi Trịnh Thanh Thanh: “Dạo bận quá, ngày mai dắt em sắm sửa, còn mua thêm một chiếc khăn lụa kiểu mới nữa.”
“Vậy Minh Lôi giữ lời đấy nhé.”
Nghe cô , Trịnh Thanh Thanh bấy giờ mới chậm rãi giơ tay nhận.
Xong xuôi việc, Giản Minh Lôi toan kéo Trịnh Thanh Thanh về, nhưng cô nàng níu nhẹ vạt áo .
“Anh Minh Lôi, để em đưa tiền cho Đa Noãn nhé? Chứ lỡ mà thấy, bảo Đa Noãn rửa bát giúp em mất.”
Nghe cô chừng lý, thấy vẻ mặt chu , Giản Minh Lôi gật gù đồng tình.
Chàng trai Giản Minh Lôi cũng chẳng mảy may nghĩ rằng Trịnh Thanh Thanh sẽ chiếm đoạt hai đồng bạc còm .
Dẫu mai còn định mua cho cô nào đồng hồ, nào khăn lụa, vả bình thường vẫn sắm sửa đủ thứ cho cô .
Chắc cô nàng sẽ thèm để mắt đến chút tiền vụn vặt .
Anh liền thò tay túi, lấy hai đồng bạc đưa thẳng cho Trịnh Thanh Thanh.