Kiếp Trước Bị Đối Xử Tàn Tệ, Kiếp Này Sống Một Đời Cực Phẩm - Chương 290
Cập nhật lúc: 2025-04-02 14:23:04
Lượt xem: 56
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đồng chí Lý Xuân Lan, cô đừng lo lắng, bây giờ sẽ đưa đến đồn cảnh sát. Sau chúng ở cùng , sẽ đảm bảo an cho cô.” Đinh Yến trấn an .
Sau khi an ủi xong Lý Xuân Lan, Đinh Yến lập tức chuẩn đưa đến đồn cảnh sát.
Hà Thắng thấy thể trốn thoát, vội vàng giả bộ tỏ vẻ oan ức.
"Bạn học… Bạn học Xuân Lan..., chỉ là quá thích em, nên mới lén lút trốn trong nhà em. Anh... Anh bệnh, em là miệng cứng lòng mềm, cho nên tha cho !"
Lý Xuân Lan liếc vẻ đáng thương của , vội vàng : "Đồng chí Đinh Yến, thể chỉ là tên trộm!"
Nói xong, cô nhanh chóng kể chuyện cho Đinh Yến .
Sau đó hỏi: "Người vấn đề về phận như cần chuyển giao trực tiếp cho các cơ quan liên quan ?"
Vẻ mặt Đinh Yến càng thêm nghiêm trọng: " xử lý thế nào ."
Nói xong, cô còn vụng về an ủi Lý Xuân Lan: "Đừng sợ, chúng bạn cùng phòng, trong nhà tuyệt đối sẽ gặp chuyện như nữa!"
"Ừ!"
" thấy cô vẻ say rượu ? Về phòng ngủ một lát !"
Đinh Yến đối xử với Lý Xuân Lan như đối xử với một bình hoa dễ vỡ, vô cùng cẩn thận.
Sau khi đưa Lý Xuân Lan cô đưa rời , cô ghế sofa trong nhà hồi lâu, đợi khi cơn say qua mới dậy bận rộn.
Cô phòng ngủ thứ hai dành cho Đinh Yến xem xét.
Trời ạ!
Phòng ngủ thứ hai mà cô đây dọn dẹp gọn gàng, giờ trông như động đất, ngay cả cái bàn cũng hư hỏng vì đánh .
Lý Xuân Lan cầm chổi bắt đầu dọn dẹp.
Đợi Đinh Yến đưa , tiện thể ghi lời khai giải thích, trở về, bước nhà, mùi thơm khiến cô thèm chảy nước miếng.
Cốc cốc cốc...
Lần bắt trộm, Đinh Yến vội vàng xông .
Lý Xuân Lan thấy tiếng gõ cửa, bưng đĩa thức ăn nấu xong lên bàn, chạy nhanh mở cửa.
"Đồng chí Đinh Yến về , nấu một món ăn để chúc mừng đồng chí đến đây. Không hợp khẩu vị của đồng chí ."
Đinh Yến kìm nuốt nước miếng: "Thật ngại quá!"
"Đồng chí Đinh Yến, đồng chí đừng khách sáo với như ! Nếu đồng chí đến kịp thời, tên xa ẩn náu trong nhà khi nào sẽ tay với ."
Chuyện càng nghĩ càng khiến Lý Xuân Lan sợ hãi.
Lý Xuân Lan cũng thể hiện yếu đuối Đinh Yến, khiến bạn ít tiếp tục lo lắng cho , cô vội vàng tiếp: "Còn hai món nữa, đồng chí , nấu xong liền."
Đinh Yến bước nhà, thấy bàn bày sẵn nhiều món, hơn nữa đều là món lớn phức tạp.
Nhìn là Lý Xuân Lan dụng tâm tiếp đãi .
"Đồng chí Xuân Lan, như đủ ! Không cần nấu nữa, nấu nữa cũng ăn hết."
"Thịt rã đông thái sẵn , chỉ cần xào vài phút là xong. Dù ăn hết, nhà tủ lạnh. Hơn nữa, nhà chúng quen thuộc với nhà hàng xóm, lát nữa sẽ đựng một ít bát nhỏ, tặng cho hàng xóm thiết để bọn họ thử, cũng nhất thiết để ăn ngày mai."
Mối quan hệ của Lý Xuân Lan với hàng xóm xung quanh, nếu hàng ngày hàng xóm mang thức ăn đến cho cô thì quá, nhưng cứ vài ngày mang thức ăn đến thì là chuyện bình thường.
Tất nhiên, mỗi cô nấu ăn cũng hề keo kiệt.
Lý Xuân Lan bận rộn trong bếp.
Đinh Yến kỹ năng nấu ăn, giúp cũng giúp .
Dù mới gặp mặt, hai hòa hợp.
...
Ngày hôm .
Lý Xuân Lan nghỉ học, nhịp sống chậm nhiều.
Ngoài công việc ở Nửa Bầu Trời cần thiết, cô còn dành thời gian cùng Đinh Yến lắp tất cả các ổ khóa trong nhà, bằng loại khó mở hơn.
Tiện thể cũng xây bẫy kính vỡ ở những nơi dễ trèo tường trong nhà, cửa sổ cũng xử lý...
Cố Thanh Phong mượn cớ đến dạy cô học tiếng Anh, mang một đống đồ ngon đến nhà cô.
Thấy hai bận rộn, cũng đặt đồ xuống để giúp.
Không hỏi thì , hỏi thì cũng dọa cho sợ hết hồn.
"Nhà ẩn náu suýt nữa hại c.h.ế.t cô, cô còn bình tĩnh như ! Lý Xuân Lan, cô thể nghiêm túc đối mặt với sinh mạng của !" Cố Thanh Phong sợ đến nỗi giọng cũng đang run.
Lý Xuân Lan thở dài : "Bây giờ đang nghiêm túc đối mặt, xử lý nguy cơ tiềm ẩn trong nhà ?! Hơn nữa, cũng là đứa trẻ ba tuổi, gặp vấn đề lóc cũng chẳng tác dụng gì, giải quyết!"
Lý Xuân Lan xong, tiếp tục đặt kính vỡ ở chân tường.
Cố Thanh Phong thở dài, thúc giục: "Tránh tránh , để đặt. Cô đừng để đứt tay."
Việc đặt kính là tùy tiện ném xuống chân tường, mà là để phần sắc nhọn nhất của mảnh vỡ hướng lên . Phần còn chôn xuống đất.
Ngoài kính, còn đinh ghim.
Thậm chí bức tường của sân cũng sẽ trác xi măng kính vụn
" !" Lý Xuân Lan , "Anh che khuất tầm của chuyện khiến phân tâm, dễ thương hơn!"
Lý Xuân Lan dứt lời, tay đứt.
Cố Thanh Phong đau lòng, nắm lấy tay cô kéo , cẩn thận xem xét vết thương chảy m.á.u của cô.
"May mà mảnh vỡ ghim ." Cố Thanh Phong , "Cô đợi đấy, mua cồn iốt và băng cá nhân."
Lý Xuân Lan như quái vật.
Cô luôn cảm thấy hành động của quá nhiệt tình.
Cô rút tay khỏi tay Cố Thanh Phong, ngậm chỗ chảy máu, cuối cùng dùng khăn tay quấn .
"Không , lát nữa sẽ khỏi." Lý Xuân Lan , "Chỉ thương nhẹ như thôi mà mua thuốc gì? Mua về thì vết thương lành !"
"Khăn tay nhiều vi khuẩn, như dễ nhiễm trùng vết thương." Cố Thanh Phong , "Hơn nữa, vết cắt của cô nông, như sẽ lành chậm!"
Nói xong, kéo tay cô: "Cô xem , m.á.u nhuộm đỏ khăn tay !! Cô đau ?"
Tuy Lý Xuân Lan cảm thấy đau, nhưng vẫn chịu : “Đau tí thôi.”
Cô phần khăn tay nhuộm đỏ một mảng lớn, suy nghĩ: “Hình như rắc tro bếp mới .”
Cố Thanh Phong: . . .
“Sao ?” Đinh Yến đang chuyên nghiệp ổ khóa thấy tiếng động, thò đầu từ phía bên cánh cửa hỏi.
Lý Xuân Lan : “Không gì , vô tình kính cắt thôi. Cố Thanh Phong ầm ĩ lên mua thuốc.”
Cố Thanh Phong: !!!
Lý Xuân Lan như , giống như vấn đề thế?
“Trước đây thường xuyên thương nhẹ, luôn dự trữ một ít thuốc. Không cần mua, phòng lấy là . Ở tủ đầu giường .”
“Được .” Cố Thanh Phong trả lời, chuẩn .
Kết quả là hai bước dừng : “Xuân Lan, cô cùng , đợi cô ở cửa.”
“Sao việc gì cũng phiền phức .” Lý Xuân Lan bất lực.
“Phòng của nữ đồng chí, là nam đồng chí, thể tùy tiện ?” Cố Thanh Phong cho là phiền phức oan ức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-bi-doi-xu-tan-te-kiep-nay-song-mot-doi-cuc-pham/chuong-290.html.]
Cuối cùng, sự khăng khăng của Cố Thanh Phong, cô dùng tro bếp, mà lấy thuốc ở phòng Đinh Yến.
Cố Thanh Phong giúp cô khử trùng, dán băng cá nhân.
TBC
Nhìn thấy bông tăm khử trùng, cái cái , Lý Xuân Lan vẫn quen.
“Vết thương nhỏ , nếu như ở quê chúng lúc thu hoạch lúa, ai mà nhõng nhẽo đòi bôi tro bếp chắc chắn sẽ mắng! Nếu còn chuyện gì đó như khử trùng, dán băng cá nhân thì sẽ nghĩ bệnh!”
Cố Thanh Phong dừng động tác tay, do dự vài giây : “ bây giờ là điều kiện như nữa, bây giờ đau thì cần cố gắng việc, mà là khử trùng, dán băng cá nhân!”
Cố Thanh Phong cẩn thận đo vết thương, thấy một miếng băng cá nhân cũng đủ để dán.
Hơn nữa bây giờ vẫn đang chảy máu.
Vết thương , nếu như là em gái cưng nhà , chắc chắn sẽ đến nghẹn thở.
“Chỗ .” Lý Xuân Lan di chuyển ngón tay của đến vị trí thích hợp nhất, sợ Cố Thanh Phong dán lệch lãng phí một miếng băng cá nhân.
Kết quả là . . . Cố Thanh Phong động tay . . . Thật sự dán lệch!
“Lệch .” Lý Xuân Lan nhắc nhở.
“Vết cắt quá dài, dán hai miếng.” Cố Thanh Phong nghiêm túc .
Lý Xuân Lan thở dài: “Người thành phố các thật là cầu kỳ!”
“ đúng đúng, cầu kỳ!” Cố Thanh Phong thừa nhận, “Một miếng băng cá nhân bao nhiêu tiền, bây giờ cô nghèo lắm ? Còn tiếc dám dán thêm một miếng?”
Hơn nữa đây cũng là dùng đồ của .
“ là sợ lãng phí !” Lý Xuân Lan thấy Cố Thanh Phong bắt đầu thất thường, cô chuyện cũng bắt đầu cẩn thận, dám to tiếng.
là bây giờ cô tiền, tiêu tiền cũng tiếc, bình thường cũng khá hào phóng.
việc tiết kiệm ăn sâu tâm hồn cô từ thuở ấu thơ nghèo khó, cô thực sự trở thành tiêu tiền thoải mái khi tiền, thật sự khó.
Cố Thanh Phong tranh cãi với cô chuyện nữa, dán xong cẩn thận thổi lên vết thương hai cái, đó nhắc nhở: “Đừng để nước , mấy ngày đừng việc khác! Còn nữa, tay cũng đừng động miếng băng cá nhân, tay cũng nhiều vi khuẩn!”
Lý Xuân Lan thoải mái rút tay về: “Biết , !”
Cô cảm thấy vết thương nhỏ coi trọng hơn cả việc sinh bệnh nặng ở quê nhà.
“Đi , công việc còn xong !” Lý Xuân Lan .
“Còn để , cô ở bên cạnh là .” Cố Thanh Phong .
Lý Xuân Lan tranh cãi với , tiếp tục ghét bỏ là thành phố cầu kỳ, nhưng Cố Thanh Phong . . . luôn khi thất thường, nổi giận bất cứ lúc nào.
Bây giờ trạng thái của hình như bắt đầu thất thường .
Được !
Ngược giúp, thiếu một là cũng chỉ chậm thêm một hai tiếng thôi.
Cố Thanh Phong đến tường bắt đầu việc, liếc Lý Xuân Lan ở xa, suy nghĩ một lúc : “Nghe bà , Nửa Bầu Trời các cô tổ chức một nhân viên du lịch Hương Thành?”
Lý Xuân Lan : “Cũng chỉ đơn giản là du lịch. Có một học tập. Hơn nữa Hương Thành ngoài máy bay còn thể tàu hỏa về phía Nam, đó thuyền qua đó. Những chọn đều là những cao tầng và nhân viên ưu tú nhất, khi đó thể tiện đường ghé thăm lớp chi nhánh phụ nữ và tiệm tạo hình chi nhánh ở Ngu Thành, trao đổi một vấn đề.”
Cố Thanh Phong ừ một tiếng, coi như trả lời.
hình như điều , ngập ngừng mãi vẫn miệng
“Có là bà của cùng nhưng ngại ngùng dám ?” Lý Xuân Lan hỏi.
Danh sách mười chọn đều là những ưu tú nhất, bao gồm những nhân viên việc bán thời gian như bà nội của Cố Thanh Phong.
“Bà nội cùng thật sự phù hợp, các cô với mục đích công việc và học tập. Bà tuổi cao sức yếu, phù hợp du lịch theo đoàn với ông nội ."
Cố Thanh Phong trực tiếp phá tan ý định cùng của bà nội .
Sau đó, thử dò hỏi: "Bà tất cả các cô đều là phụ nữ, sang đó sợ loạn, tìm hướng dẫn viên du lịch, nhưng một thời gian ngắn vẫn tìm ?"
" , nhưng lúc gọi điện cho ba , ba thể đến lúc đó tìm ở huyện Bảo An. Dù cũng từ chỗ đó lên thuyền đến Hương Thành. Hơn nữa, ở đó chắc chắn ít quen thuộc với Hương Thành."
Cố Thanh Phong : "Bọn họ quen thuộc nhưng chắc chắn khó tìm tiếng nước ngoài. Cô từng đến Hương Thành nên , ở đó nhiều tiếng Anh."
"Thật ?" Lý Xuân Lan cau mày.
Nếu , kế hoạch du lịch của bọn họ thể thực hiện , nhưng sắp xếp cho của học nghề bên đó?
Người ở thủ đô hiểu tiếng địa phương ở huyện Bảo An, trong hai suất học ở Hương Thành của tiệm chi nhánh ở Ngu Thành, Hồ Tuệ là hiểu tiếng địa phương ở đó.
Cho nên nếu là tiếng nước ngoài thì tất cả đều hiểu, như mà học?
Thuê phiên dịch tiếng nước ngoài hề rẻ!
"Thực , cũng việc gì trong kỳ nghỉ hè ." Cố Thanh Phong nhắc nhở.
Lý Xuân Lan đang suy nghĩ về khó khăn mà gặp , rảnh để quan tâm đến lịch trình nghỉ hè của khác.
"Ý là thể giúp trong kỳ nghỉ hè. Dù tiếng Anh của cũng tạm , còn tiếng địa phương thì đây khi còn ở trong quân đội học vài câu với một bạn ở huyện Bảo An. Cũng vấn đề gì lớn."
"Anh giúp?!" Lý Xuân Lan ngạc nhiên.
"Không là bà lo lắng tất cả các cô đều là phụ nữ, sợ các cô xử lý nên mới tìm ." Cố Thanh Phong né tránh ánh mắt .
"Bà cụ Cố thật bụng, luôn ân cần như !" Lý Xuân Lan vô cùng cảm động, "Vì chúng , bà thậm chí còn khiến thằng nhóc tính khí nhà mềm lòng!"
Cố Thanh Phong ức chế: "Cô ai tính khí ?!"
Anh như , ai ngờ công lao đều gán lên bà nội.
Càng nghĩ càng ức chế.
"Không , tính khí của , thể miễn phí phiên dịch cho chúng , là nhất! Anh yên tâm, chi phí cho chuyến du lịch sẽ do Nửa Bầu Trời chi trả, cần trả một đồng nào."
Lý Xuân Lan vỗ n.g.ự.c hứa hẹn.
suy nghĩ một chút, cô vẫn : " nếu tự mua đồ lưu niệm thì chịu trách nhiệm!"
"Biết ! Tiết kiệm quá!" Cố Thanh Phong bất lực .
Sau một buổi chiều việc, mức độ an của nhà Lý Xuân Lan nâng cao đáng kể.
Lý Xuân Lan vốn định món ngon nào đó để chiêu đãi hai vị công thần vất vả cả buổi chiều, nhưng nào ngờ Cố Thanh Phong lắm chuyện, nhất định tay cô thương, nấu ăn dễ nước b.ắ.n , nhất quyết cho cô .
Cuối cùng, hai vị công thần, một nấu cơm trắng, một món dưa chuột trộn, đó hâm nóng thịt chiên mà Cố Thanh Phong trộm từ nhà , tạm đủ no bụng.
. . .
Cố Thanh Phong ăn uống no đủ về nhà, giúp việc trong nhà đang lục tung thứ lên.
Thấy về, bà hỏi: "Thanh Phong, thịt chiên mà chiên để món thịt chiên kho hôm nay là lấy ?"
"Vâng. . . . . ." Cố Thanh Phong , "Sao ?"
"Không gì? Ông nội lâu ăn thịt kho chiên, trưa nay một bữa mà vẫn đủ. Tối nay định . bây giờ thịt chiên còn một miếng nào!"
Cố Thanh Phong : "Thân thể của ông nội vẫn nên ăn ít đồ dầu mỡ, khuyên ông ngay!"
Người giúp việc: . . .
Nhìn Cố Thanh Phong chạy vội lên phòng việc, giúp việc thấy thế nào cũng : "Chẳng lẽ đang yêu đương, lén lút đưa cho yêu ăn?"
Nghĩ đến đây, giúp việc càng cảm thấy khả năng, chuẩn chờ bà cụ về, báo tin vui cho bà.
Đến lúc đó nhất định khiến bà cụ vui mừng đến nỗi ngày nào cũng toe toét.
Tối hôm đó ở nhà họ Cố, Cố Thanh Phong ăn tối ở nhà Lý Xuân Lan, về nhà cũng khẩu vị ăn bữa thứ hai.
Để lộ chuyện cướp yêu của , giả vờ ăn vài miếng, lấy lý do khẩu vị, vội vàng lên lầu về phòng.
"Thanh Phong, ăn ít như no bụng? Ăn thêm chút nữa ?" Ông nội Cố quan tâm hỏi.
Bà nội Cố lén lút cháu trai nhà như , lẩm bẩm: " thấy chắc chắn là hẹn hò ăn no , thằng nhóc , còn giấu giếm chúng !"