Kiếp Trước Bị Đối Xử Tàn Tệ, Kiếp Này Sống Một Đời Cực Phẩm - Chương 76

Cập nhật lúc: 2025-03-30 01:34:37
Lượt xem: 100

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ầm. . . Ầm. . .

Trên xe lửa, Lý Xuân Lan chuyến xe đông đúc, bao lâu là m.ô.n.g đau.

so với những hành khách cầm vé , lâu lối của xe lửa, cô cảm thấy may mắn mua .

Tuy nhiên, đến sự khó chịu khi xe lửa, cô một xách nhiều hành lý như quen chăm sóc, ngay cả khi vệ sinh cũng phiền phức.

Sợ hành lý sẽ kẻ trộm lấy mất. . .

Trong trạng thái căng thẳng và mệt mỏi như , Lý Xuân Lan cảm thấy xương cốt của như sắp rời , rốt cuộc cũng chờ đến Ngu Thành quen thuộc

Nhìn những khuôn mặt rạng rỡ xung quanh, ngửi mùi khí ấm áp và ẩm ướt hơn của quê hương, giống như sự mệt mỏi lúc đều biến mất.

Lý Xuân Lan mất nhiều công sức mới đến thị trấn, cả mệt mỏi đến mức tiều tụy! Không chỉ vai sưng, chân cũng sưng lên do lâu.

Lúc cô nhớ việc cùng Khánh Vân Diên đến thủ đô đây, rõ ràng là cùng một thời gian, nhưng cảm thấy hành trình vất vả hơn.

Sự khác biệt về nhận thức , Lý Xuân Lan suy nghĩ lâu cuối cùng cũng đưa kết luận, thể là đây não, chỉ một chút dung lượng chứa đầy Khánh Vân Diên, kết quả là quá trình vất vả hơn về nhà tự động bỏ qua.

Lý Xuân Lan mang theo thể nặng nề, đang suy nghĩ về cách trở về thôn thì từ xa, cô thấy chú cùng thôn đang khiêng những bao hải sản khô cửa hàng.

Trong khoảnh khắc, cô gần như bật vì xúc động: Lần về thôn thể nhờ xe !

Quê nhà khác hẳn với thủ đô phát triển, từ thị trấn về thôn, ngoài chuyến xe buýt duy nhất mỗi ngày, chỉ thể bộ.

Tất nhiên, những xe đạp thì khác.

"Chú Lăng Tử." Lý Xuân Lan xách hai túi lớn nhỏ chạy tới.

Người chú cùng thôn , lúc nãy còn đang thương lượng giá với chủ cửa hàng thu mua hải sản khô, tiếng gọi , ban đầu nhận Lý Xuân Lan.

"Cô gái trẻ, cô là ai thế?" Ông hỏi.

TBC

"Chú Lăng Tử, là cháu đây, Xuân Lan." Lý Xuân Lan xúc động , "Chú về thôn lúc nào ? Cháu thể nhờ xe ?"

Người chú cùng thôn thể tin nổi, Lý Xuân Lan từ xuống một lúc lâu, cuối cùng kinh ngạc cảm thán: "Thủ đô đúng là giỏi nuôi thật, cháu mới bao lâu mà trông như cô gái xinh ở thành phố ! Chú còn nhận nữa!"

Lý Xuân Lan ngượng ngùng, lời ý gì?

đây cô đúng ?

"Cơm ở thủ đô gì khác , cháu đổi nhiều thế, ăn gì ? Có loại nào ăn là trẻ mười mấy tuổi ? Chú về cũng mua một ít ăn thử." Người chú cùng thôn tiếp tục hào hứng hỏi.

Lý Xuân Lan: ...

Hai đang chuyện, thì từ xa, một cô gái mặc áo khoác màu hồng đào bước đến.

Cô gái gầy yếu và thấp bé, một mét rưỡi, chiếc áo khoác hồng đào là kiểu dáng dài và rộng hơn vài cỡ, khiến côta trông như một đứa trẻ mặc đồ của , thể nhấc áo lên nỗi.

Chờ đến mặt hai , cô tiên Lý Xuân Lan một lúc, kiểu dáng áo khoác đỏ thẫm Lý Xuân Lan, kiểu dáng ở thị trấn, liền tỏ ghen tị.

tò mò hỏi: "Chú Lăng Tử, em gái là ai ?"

"Hồng Mai, cháu lấy bưu kiện mà yêu gửi cho cháu ? Sao lấy ?" Người chú cùng thôn hỏi.

Nhắc đến bưu kiện, Dương Hồng Mai liền cảm thấy khó chịu, tay cô vô thức sờ vị trí lá thư nhận ngày hôm nay, qua lớp vải của túi đeo vai.

Sau đó cô trả lời: "Bưu kiện tới."

Người chú cùng thôn cũng để ý, hì hì : "Cháu cũng nhận cô gái là ai ?! Cô là Xuân Lan đấy! Có hơn nhiều !"

Nghe thông tin , Dương Hồng Mai thể tin nổi, chằm chằm Lý Xuân Lan một lúc lâu mà vẫn phản ứng kịp.

Người phụ nữ , rõ ràng khi kết hôn cũng giống như những phụ nữ nông thôn khác trong thôn, đầu bù tóc rối, còn béo nữa.

Kết quả bây giờ trông như những nữ sinh học đại học sống trong những tòa nhà trắng tinh khôi, sang trọng.

Dương Hồng Mai lập tức cảm thấy chua chát trong lòng, đó trực tiếp chế giễu:

"Lý Xuân Lan, hóa là cô ? Cô ăn mặc kiểu gì , là phụ nữ mà còn mặc sặc sỡ như , dụ dỗ ai thế? Chẳng lẽ còn cô dâu mới nữa? Huống chi, cô đen thế , màu sắc sặc sỡ hợp với cô , hahaha, c.h.ế.t !"

Lý Xuân Lan cũng mù, hơn , tất nhiên rõ sự chế giễu công khai của đối phương là do ghen tị.

chịu thua, : "Dương Hồng Mai, cô quê mùa thật đấy! Không là con gái thủ đô đều thích mặc màu đỏ thẫm, hơn nữa đây là hàng hiệu mà mua ở trung tâm thương mại!”

“Trung tâm thương mại là gì cô ? Cô từng thấy ? Cô là nhà quê, thích gật đầu, cô điều thể hiện cô học thức và văn hóa ?"

Trước đây, lúc Lý Xuân Lan và Dương Hồng Mai xảy mâu thuẫn trong thôn, Lý Xuân Lan chỉ chửi bới, Dương Hồng Mai thì giỏi việc châm chọc, nên hầu hết các hai cãi đều kết quả là: Lý Xuân Lan chửi Dương Hồng Mai cho hả giận.

Còn Dương Hồng Mai thì châm chọc Lý Xuân Lan bằng những lời cay nghiệt, khiến Lý Xuân Lan mang tiếng .

Còn bây giờ, Lý Xuân Lan cũng còn đanh đá chửi mắng nữa, cách chuyện rõ ràng và mạch lạc, quả thực khiến Dương Hồng Mai bất ngờ.

Nhìn thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của Dương Hồng Mai, Lý Xuân Lan lập tức cảm thấy học kiến thức là vô ích.

Nhìn xem, chuyện còn sảng khoái hơn là chửi bới Dương Hồng Mai bằng những lời tục tĩu!

, cô càng thêm cố gắng, tiếp tục mỉa mai: "Hơn nữa, về xí thì cô mới là mặc , gầy nhẳng như cây sậy, mặc áo khoác to hơn áo đạo sĩ. Nếu áo khoác to hơn một chút nữa, cận thị từ xa sẽ tưởng cô choàng một tấm thảm đỏ ngoài đấy!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-bi-doi-xu-tan-te-kiep-nay-song-mot-doi-cuc-pham/chuong-76.html.]

"Lý Xuân Lan, cô năng kiểu gì đấy!" Dương Hồng Mai tức giận.

Lý Xuân Lan : "Bây giờ thủ đô, là thành phố trải đời. Về đây gặp cô hiểu chuyện, cố ý nhắc nhở cô một chút, phân biệt thế?"

Dương Hồng Mai tức đến mức phun máu.

Người chú cùng thôn thấy hai cãi , vội vàng hòa giải: "Thôi thôi, hai đứa cần tranh cãi nữa, quần áo của hai đứa đều ! Hai đứa mặc gì cũng !"

Dương Hồng Mai an ủi, thậm chí còn cố ý khoe khoang chiếc đồng hồ mới tinh tay:

"Ghen tị ? Quần áo và đồng hồ của yêu tặng, chiếc đồng hồ của hơn trăm đấy, hơn cái đồng hồ hồi môn cũ kỹ của cô nhiều!"

Nếu là đây, Lý Xuân Lan chắc chắn sẽ ghen tị, lúc Dương Hồng Mai giấu chiếc khăn lụa mà Lục Tế Thanh tặng cô, khoe khoang lâu, cô ghen tị lâu.

Huống chi là chiếc đồng hồ như .

bây giờ, côcũng là kiến thức, mắt còn nông cạn như .

"Người yêu cô tặng cho cô ? Đồng hồ yêu cô tặng cho cô rộng thế, cần mở khóa cũng thể tháo ? Quần áo của cô cũng rộng quá! Trong mắt yêu cô, dáng cô cao to như ?"

Lý Xuân Lan trực tiếp chỉ vấn đề trong những thứ mà cô khoe khoang.

Trái tim Dương Hồng Mai bỗng nhiên đập thật nhanh: "Liên quan gì đến cô! Có liên quan gì đến cô ?"

Bây giờ Lý Xuân Lan chẳng buồn quan tâm, cô chợt nhớ đến chiếc khăn lụa: “ chẳng thèm quan tâm đến chuyện của cô, nhưng Dương Hồng Mai, về để đòi những gì vốn thuộc về !”

“Cái gì cơ?” Dương Hồng Mai vô thức càng thêm lo lắng.

Lý Xuân Lan với vẻ thấu hết chuyện: “Đừng giả vờ với , gặp Lục Tế Thanh ở thủ đô, kể hết với !”

“Cái gì?!” Dương Hồng Mai sợ hãi đến mức suýt ngã.

Lý Xuân Lan chằm chằm cô với vẻ thấu bí mật mà cô che giấu: “Dương Hồng Mai, thấy cô đáng ghét, bây giờ mới phát hiện cô là xa như ! Lúc đó cô cầm đồ của khoe khoang mặt , trong lòng cô thấy áy náy ? Lương tâm chó ăn ?!”

Mặc dù bây giờ Lý Xuân Lan khá giả, mua một chiếc khăn lụa đỏ rực rỡ cũng thành vấn đề.

nghĩ thời điểm cô chỉ thể khác đeo, mơ ước một chiếc cho riêng , lúc đó khát vọng đó thỏa mãn, bây giờ dù mua cũng còn cảm giác như lúc ban đầu.

cô đang gì!” Dương Hồng Mai tức giận phủ nhận, nhưng mặt cô thể kiểm soát sự hoảng loạn.

Nói xong, cô thèm nhờ xe nữa, vội vàng bỏ chạy mất dạng.

“Chột , cô đang chột !” Lý Xuân Lan chỉ bóng lưng cô rời , hùng hồn .

Lúc nhận mới về sự keo kiệt của Dương Hồng Mai, phụ nữ đeo đồng hồ mới tinh mà vẫn nỡ bồi thường chiếc khăn lụa đỏ một đồng của cô!

Thủ đô.

Khánh Vân Diên phát hiện Lý Xuân Lan về quê, điều lo lắng nhất chính là cô đang mang thai mà đường xa như .

, dù nhờ mua vé xe lửa sớm nhất đến Ngu Thành cũng thể ngăn cản cô.

Mà do Tết nhu cầu của hành khách tăng đột biến, dù là vé ngày mai cũng thể lập tức mua .

Không còn cách nào khác, chỉ thể mua vé gần nhất, gọi điện ngay đến Ngu Thành, nhờ bạn ở Ngu Thành liên lạc với nhà họ Lý.

, nếu nuôi thì cứ ném trại trẻ mồ côi , sẽ cản, tìm đến bệnh viện gì?”

Lúc ở cửa thang máy bệnh viện, Phùng Chỉ tức giận mắng Khánh Vân Diên.

Bây giờ cô thất vọng về Khánh Vân Diên đến mức thể thất vọng hơn nữa.

Thấy Khánh Vân Diên thật sự vô tình bạc nghĩa như , cô thậm chí còn tự vạch áo cho xem lưng:

“Khánh Vân Diên, đừng quên, nếu của , thể mang thai đứa con hoang đó ?!”

Khánh Vân Diên nặng nề dựa tường, đôi mắt bình tĩnh giống như thấu chuyện.

“Phùng Chỉ, lúc đó thật sự là của ? Hay là cô vốn lợi dụng đàn ông đó để về thành phố?”

Câu hỏi của quá bình tĩnh, giống như câu trả lời thật sự trong lòng Phùng Chỉ, hoặc là tự xác định một sự thật trong lòng .

“Khánh Vân Diên, bây giờ thật sự quá tàn nhẫn. Bây giờ vì thoát khỏi phiền phức nên những lời như ?” Phùng Chỉ chất vấn.

Khánh Vân Diên cũng sâu vấn đề nữa.

đối với , điều đó vốn ý nghĩa gì.

“Cô về với bọn họ, bao giờ với cô, chỉ là bọn họ từng cảm thấy với !”

Phùng Chỉ hiểu: “Anh ? Anh ba với ? Khánh Vân Diên, ngày càng vô lý đấy!”

Hồi xưa lúc nhà cô vẫn còn ở địa vị cao, nhà họ Khánh chiếm lợi bao nhiêu, Khánh Vân Diên hưởng lợi bao nhiêu!

Bây giờ lời lấy ân báo oán như !

Khánh Vân Diên giải thích thêm, chỉ : “Nhân tiện với bọn họ, một gia đình riêng. chỉ sống bình yên, vun vén cho tổ ấm nhỏ bé duy nhất của .”

Loading...