Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An - Chương 103

Cập nhật lúc: 2025-05-27 13:03:37
Lượt xem: 96

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không biết vì sao, Hắc Tháp cảm thấy cơm Tần đại nương này làm rất thơm rất ngon. Mặc dù đều là cơm canh rất đơn giản, nhưng vẫn ăn ngon hơn bên ngoài. Hắn hoài nghi thiếu chủ là muốn ăn cơm nhà đại nương mới nán lại. Hơn nữa ăn xong cơm nhà Tần đại nương sẽ cảm thấy sức lực tràn trề dùng không hết. Không chừng Tần Đại nương có bí quyết nấu cơm gì nên võ nghệ mới có thể cao cường như vậy. Hắc Tháp ngầm quyết định phải ăn nhiều hơn, he he.

Hắc Tháp hô to một tiếng, cười ha hả tiến đến.

Hắn chủ động cầm muỗng bới cơm xới cơm trong sự không hề biết rằng cuộc đời giữ chức vụ thị vệ bên người của mình suýt nữa đã kết thúc.

Tiểu chủ tử muốn đổi hắn.

Tần Lạc Hà cho rằng là tiểu thiếu chủ không có nương, muốn có nương. Thế là càng thêm mến cậu bé rồi. Lúc ăn cơm gắp thêm cho cậu một miếng thịt.

Giang Miên Miên cũng thừa cơ cầm muỗng múc một muỗng hành dại nàng không thích ăn run run tay đưa cho cậu bé.

Hừ! Tiểu hài xấu xa, còn muốn cướp nương của ta.

"Trùng ca ca ăn."

Tí thiếu chủ, trong nhà không ai gắp thức ăn cho cậu bé, bởi vì cậu bé quá ưa sạch sẽ.

Nhưng bây giờ nhìn thịt thịt còn có hành dại đầy ụ trong chén, ánh mắt chân thành của Tần đại nương đang nhìn chăm chú vào cậu bé. Đôi mắt to ầng ậng nước của Giang rùa con đang nhìn chằm chằm cậu bé.

Cậu bé bỗng nhiên cảm nhận được, vì sao bệnh Giang tiên sinh nặng như vậy rồi, không thích ăn thịt còn ăn ngập họng…

Có đôi khi có lẽ là bởi vì yêu quá tha thiết đi.

Trong ánh nhìn chăm chú của bốn mắt đến từ một lớn một nhỏ.

Tí Tòng Hoành chỉ có thể kiên trì ăn thịt và hành dại, sau khi ăn xong, đỏ ngầu cả mắt, cậu bé hi vọng cha mau lại đây đón cậu bé đi. Cậu bé không muốn chờ đợi.

Con mắt của Tần Lạc Hà cũng đỏ lên. Hài tử này, thiếu thốn yêu thương quá, chỉ gắp một miếng thức ăn mà đã ăn đến rơi lệ, đau lòng.

Trong lòng Giang Miên Miên hừ hừ, tiểu hài xấu xa, không thể ăn hành dại nhỉ, bị sặc đến đỏ ngầu cả mắt, cho ngươi muốn cướp nương ta này, mỗi ngày ta sẽ cho ngươi ăn hành dại.

Giang Du nghĩ thầm, tiểu tử này thật đáng thương, ăn cơm thôi cũng cảm động rơi lệ.

Hắc Tháp đang ăn cơm từng miếng to nhìn thiếu chủ thế mà đã ăn hết đồ ăn do người khác gắp, hắn trừng lớn mắt, miệng vẫn không ngừng.

Nghĩ thầm, thiếu chủ thật sự rất thích người nhà này.

...

...

Ra roi thúc ngựa, ra roi thúc ngựa, ra roi thúc ngựa.

Tốc độ đi dường nhanh như tia chớp, thuận gió đưa đi nhanh.

Gắng sức đuổi theo, cuối cùng đã mang nhánh cây nhỏ đến đại doanh phản tặc, phủ nha phủ thành.

Tí Lục tự dựng nghiệp thành công, đúng là đang rất bận rộn.

Giao thừa rồi, nhưng hắn vẫn đang triệu tập thuộc hạ họp.

Họp kiêm trông coi năm mới, đồng thời thực hiện.

"Nghĩa phụ, đã sắp năm mới rồi, Tòng Hoành còn ở bên ngoài đấy, con đi đón hắn trở về vậy. Không biết vì sao Mộc tiên sinh lại để hắn ở huyện Minh." Nghĩa tử số một Tí Văn Hâm nói.

Nhờ đó Tí Lục mới nhớ tới, đúng thế, nhi tử còn ở bên ngoài.

Quá bận rộn rồi.

Lão hoàng đế phái đại binh đến đây, có một trận đánh ác liệt phải đánh.

Tạo phản đều là treo đầu ở lưng quần, thắng thì cửu tộc phát đạt, thua thì cửu tộc cùng đi địa phủ du lịch.

Lúc này thuộc hạ vội vã chạy vào: "Chủ công, quà thiếu chủ tặng cho chủ công đã tới."

Vẻ mặt Tí Lục vì lời này mà hơi phấn khởi.

Cho tới bây giờ Tí Lục vẫn chưa từng nhận quà của nhi tử.

Tí Lục có chút thật sự không dám nói chuyện cùng nhi tử mình, con của Tí Lục nói chuyện rất dễ chọc tức người.

Tí Lục mong đợi chờ đợi.

Kết quả là thấy thuộc hạ thận trọng đưa lên một nhánh cây.

"Lễ vật đâu? Trên đường bị rơi mất sao?"

Thuộc hạ nhắm mắt nói: "Chỉ có cái này, tám trăm dặm tặng khẩn cấp."

Tí Lục: ...

Chúng mưu sĩ: ...

Tí Lục nhận nhánh cây nghiêm túc nhìn một hồi, bỗng nhiên vỗ đùi cười nói: "Quả là con ta, ha ha ha ha ha!"

Đám người có chút khó hiểu nhìn chủ công.

Chỉ thấy chủ công nói với Tí Văn Hâm: "Văn Hâm con không cần đi đón nó nữa rồi, nó đã đưa một cành cây cho ta, nói với ta rằng nó muốn ở lại, ha ha ha ha ha ha."

Ba mươi tháng chạp.

Thanh Châu Hà gia.

Tiệc giao thừa tối nay rất long trọng.

Qua giao thừa chính là năm mới.

Hà Thần sắp phải khởi hành vào Kinh Thành tham gia khoa cử.

Sau khi Hà Thần và bằng hữu tốt Mạnh Thiếu Hà của hắn ra ngoài ngao du trở về, mắc phải tật đau cổ.

Mỗi ngày không thể ngồi đọc sách lâu, ngồi lâu sẽ bị đau cổ.

Thời tiết lạnh cũng sẽ bị đau cổ.

Thời tiết nóng cũng bị đau cổ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-bi-tham-kiep-nay-cau-binh-an/chuong-103.html.]

Tóm lại chính là cổ rất đau.

Khiến cho cha nương hắn đều có chút lo lắng.

Tuổi còn trẻ làm sao lại bắt đầu có loại tật xấu này.

Chẳng qua hôm nay là giao thừa.

Mọi người cũng chỉ có thể nói những lời tốt đẹp.

Nhìn Thần nhi che cổ lại, giống như lại thấy đau rồi.

Hà phụ chỉ có thể khen ngợi một câu: "Nhi tử ta có tư thái của trọng thần, nghe nói Lư Tướng thường xuyên đau cổ."

Hà Thần:... Lư Tướng cũng đã năm mươi bảy tuổi rồi.

Quên đi, ngoại trừ cổ đau ra, chỗ khác dường như không có tật xấu gì.

Thật ra có một chút xíu, nhưng hắn không tiện nói.

Hắn sợ nữ nhân.

Trong nhà có tỳ nữ yêu kiều trèo giường, hắn lại đang tuổi thiếu niên huyết khí phương cương.

Dựa theo đường cũ trước đó, hắn hẳn là không khác gì cha mình.

Đến liền nạp.

Nhưng mà bây giờ, hắn không có vấn đề, cơ thể hắn không có vấn đề.

Nhưng tâm lý có vấn đề.

Nữ tử bò lên giường, hắn bị doạ sợ dùng chân đạp người bay xa.

Bỏ đi.

Hiện giờ quan trọng là chuẩn bị thi cử, đây là chuyện quan trọng nhất trước mắt, thứ khác đều là chuyện sau này, thi đậu lại nói.

Thanh Châu Hà gia, vinh quang của thế hệ mới đè nặng trên người thiếu niên Hà Thần.

Hưởng thụ các loại tài nguyên của gia tộc, thiếu niên cũng phải gánh vác gánh nặng, thể hiện chính mình với thế nhân, hồi báo gia tộc, vì tiếp nối sự lớn mạnh thịnh vượng của gia tộc mà nỗ lực.

Bước lên long môn.

……

Giang Bắc.

Đất phong của Thất hoàng tử.

Đất đai rộng lớn, nhưng sản lượng cằn cỗi.

Tốt hơn đất lưu đày một chút xíu, nhưng cũng có hạn.

Thất hoàng tử và Thất hoàng tử phi thuộc về bạn chơi thân từ nhỏ, thanh mai trúc mã.

Thất hoàng tử phi Giang Ngọc Loan khi còn nhỏ được Tuệ Vân công chúa yêu thích không thôi.

Gần như là ăn ở trong Hoàng cung với Tuệ Vân công chúa.

Quen biết Thất hoàng tử tiểu đáng thương cha không thương nương không còn.

Hai người vui đùa cùng nhau lớn lên, thành hôn, sau đó theo Thất hoàng tử đến đất phong.

Giang Ngọc Loan tính cách trương dương, rất giống với Tuệ Vân công chúa, đến cả Hoàng thượng cũng rất thích tiểu bối này.

Hoàng thượng vốn dĩ định ban đất phong ở nơi càng xa hơn cho Thất hoàng tử, sau này vẫn là bởi vì lo lắng Ngọc Loan không quen, đổi nơi gần một chút, chính là Giang Bắc.

Quan hệ của đôi phu thê chơi thân từ nhỏ cùng nhau lớn lên tất nhiên thân thiết hơn so với người khác một chút.

Nhưng đến đất phong, Giang Ngọc Luân lại gặp phải một vấn đề mới.

Nàng ta thế mà lại nhiều năm không mang thai.

Không rõ là vì nguyên nhân gì.

May mà Thất hoàng tử biểu hiện rất độ lượng trong chuyện này, cũng không cưỡng cầu.

Giang Ngọc Loan là nữ tử cao ngạo như thế, gặp loại chuyện này cũng không thể không cúi đầu, sắp xếp nữ tử khác cho phu quân.

Quả nhiên nữ tử kia mang thai.

Cho nên vẫn luôn là vấn đề của nàng ta.

Thất hoàng tử có thứ trưởng tử, thứ tử, ấu tử, ấu nữ.

TBC

Tổng cộng ba nhi tử một nữ tử, lại không có người nào do Hoàng phi sinh ra.

Thất hoàng tử muốn để mấy hài tử dưới danh nghĩa của nàng ta, nhưng Giang Ngọc Loan không muốn.

Có lẽ không có ai lý giải được sự đau khổ rối rắm của nữ tử.

Nàng ta mỉm cười đưa nữ tử khác lên giường của tướng công, nhìn bọn họ ân ái sinh hài tử.

Tướng công nói người hắn yêu nhất chính là nàng ta, nhưng làm sao giống nhau được.

Nghe thấy hài tử bị bệnh, tướng công vô thức buông lỏng tay nàng ta, dáng vẻ chạy như bay rời đi, sao giống nhau được.

Không giống nhau.

Trong lòng trong mắt tướng công có người khác.

Nàng ta không còn là duy nhất, nàng ta bị ép đến rất xa, thậm chí rồi cũng có một ngày sẽ bị ép ra ngoài.

Hai người mặt ngoài vẫn giống như đã từng, thật ra vẫn rất khác nhau.

Thất hoàng tử rất tôn trọng Thất hoàng tử phi.

Loading...